NGƯỜI THỰC VẬT
Trời thơ rồi chết tứ tan
biển người tiếng nổi hiện hoàn thành tro
hoa tuột dốc bỏ hương đưa
chân đời lầy thụt còn mùa hôn mê.
BÀI DÂNG TẶNG KẺ THÙ
Dỗ ngọt mi trước khi vào giấc
cuộc thơm
đừng sợ tốn
hãy trút
lảo đảo
vợ đón sao dám chửi
nhà ngươi qua hẻm vắng một mình
có dự tính gì không
ta luôn ngu muội hơn mi
nghèo khó dưỡng nuôi từ tấm bé
gầy cây tre mép nước lở hết đất
kia mi loạn choạng
cô đơn sẽ giẫm lên bóng
còn hát
bài hát về ngực đẹp
còn chém lửa
múa man cao dâng
đường đến chết còn nhiều nắng mưa
hồi hưu ta năm hai không ba lăm
sao mi chửi gấu cái
giật giành miếng mật của rừng
lẻ ra vào họng đàn con
về nhà an toàn
trước khi chìm vào chìm vào vợ
thổi lên bản hợp xướng vĩ đại
vì mi bất tử.
NHỮNG ĐỨA TRẺ ĐỒNG BƯNG
Một đêm ở ấp văn hóa hồi xuân
Ấm lạnh men rượu gạo
lội ruộng đồng sinh ra lũ trẻ
chúng nó giờ lao xe vun vút về thành phố
ếch nhái luôn quạnh hiu
giáo dục xã hôi nghĩa chủ dạy chúng chiêu trò bất lương
từ bọn vô học
ông cha tôi chỉ tin đom đóm xa xăm cánh đồng lúa thơm
nép vào vô nghĩa
xe công nông cán lên bóng đàn cò
sao giữ sự trong trắng
khi chiêu trò bất lương giáo dục chúng
của cải quyến rủ đám tháo giày dạy thêm
đặc ân không giải quyết bằng đạo đức
mình đi hốt phân bò phơi khô bán cho người làm bông
một bao giá năm mươi năm
bọn tau lội đồng vợ không trả bằng tiền
mà bằng sự hư hỏng trên thân thể người phụ nữ
đầy mùi nắng gió
khái niệm độc ác bắt chúng phải học thuộc
khờ dạy từ tiếp tay
chú mày phương đây tới từ xa
có buồn mưa đồng trắng xóa
kẻ quê luồn lách trên phố
ngoài quốc lộ năm ba xuống cấp
bọn ngồi trên quá tham ăn
giờ gan bị xơ xơ
chết sao êm ái nhất
biển ấu thơ quẩn quanh nhà
mùa xuân giỡn đùa inh ỏi
hạnh phúc của bọn lội đồng chúng tau.
Nguyễn Đăng Khương
TỒN
Bất ngờ sách thời
người không tin mình
lặn miền vô hạn cực bé
mềm mại của lửa
cửa quát tháo tai mắt
bầu trời đôi chim
thảm khốc
nheo nhóc
trước phía trước
tri âm ảo
từng giây
nằm đây
ai là anh
lửa nung cơ thể cho tan mỡ
người mẫu ấy mỏng
khắp nơi
công an không cho về quê hương
bãi bờ tuổi thơ
hốc mắt thẳm
xương hàm rắn bằng vòng đời
nhe răng.
Nguyễn Đăng Khương
SÁCH MAI
Ủ hạt trong rừng sách tôi đuổi theo hình chưa tượng
có thể là lí do
như nam kỳ khởi nghĩa hay công lý cái nào dễ thở
khát thỏa mái
cụ nguyễn cắt ngang cụ lý làm thành ngã tư
ni cô dò dẫm bước
nhớ việc ngâm quả trứng luộc trong giấm ăn mỗi sáng để ngăn đường huyết
nhân tình sanh viên thì thào tai nhau
dán mắt vào lap top
mất nhiều ngày không mặt trời tôi quen tra cứu
để bước tới sách không dễ như người nông dân làm tình dập dồn rồi ngủ
mĩ kiều việt đón chuyến hai hai giờ
dài hơn đời người rừng ca
muốn giản như chị quét rác cụ tố
ngặt thức khi thiên hạ đang mơ
vẫn cây quen thuộc ở quê còng hay nguyệt quế
nhưng nó bị lấy mất gió
chẳng chút thoảng hương xanh
về cuối hàm giang anh ấp trứng gì
cá tôm cua hay ếch
phạm vi tài đề rũ mục.
Nguyễn Đăng Khương
LÌM KÌM
Bi đát tình huống nó sẽ xơi thịt ta
không bỏ sót chân lông kẻ tóc
trôi nổi vòng trong ngoài của pháp
tôi chỉ chọn một nghề đi mây uống gió
tài sản mặt sa mạc phớt lờ
kêu ca tiền nong nàng ấy
tôi nằm dưới gót tôi nghe
rôm rả kiến chuyện trò
vợ chồng xa nhau ai cũng ngoại tình đắm mê xác thịt rồi li dị
bà ấy có sui vậy mà đề đóm bài bạc lấy trai
không ai để da cho mà gặm
dạ chỉ ánh mắt em còn sạch
co ro trong tưởng tượng
bao điều nghịch dị bên ngoài
bi đát tình huống nó sẽ xơi thịt tôi
không bỏ sót chân lông kẻ tóc
trôi nổi vòng trong ngoài của luật.
Nguyễn Đăng Khương
VƯỢT
Đấy là cơn đau khớp sống ánh nắng giòn tan bất kể nơi nào trên mặt đất
lướt thướt linh hồn báo chí là rác rưởi cặn bã xã hội
tát vào mắt anh vào mắt đom đóm đi ngang màn hình
giảphồng trước kì thi chim vịt
đưa đít trụi lông hất quả trứng chim sâu
ánh mắt ấy ngọt lát dao ảo giác
đọng thuyền chuối lớp sương trong mắt trời hướng vào mắt gương
tôi hướng vào hơi thởcố duy trì ngoi ngóp
chồn hoang giết chết con gà mái mẹ sau tiếng trưa thất thanh vườn hoang
ấy nỗi sợ hãi tiếng nói ngày xưa là người yêu bây giờ là nàng ta mấy ông lạnh óc
cuộc sống độc thân cố duy trì
niềm vui sướng tự do mọi cái cứ đi vào đoạn tuyệt
hình hài cá nhân nghệ sĩ mãi không vượt thoát
cuộc cãi vã lồng lộn những viên xí ngầu
tôi xa em cái chớp mắt
bàn tay mềm nắng ánh giòn tan.
Nguyễn Đăng Khương
IT VÀ IF
Giành giựt trước khi chui hang mùa đông
gấu cái bị oán hận
bởi vô số trận bão tuyết
nó không còn cơ hội quay lại với nắm tổ ong trên tay
con kiến ấy bước lên bậc nữa làm được gì chẳng biết
nhấp nhổm đít phải lửa
tham vọng nung chảy nó
buông tay cuốc vào mây
mềm mại ban mai của tốt
chết bên nào thì hơn
phiêu diêu trong não bàn cờ gỗ
thời của nó bằng it
sau lưỡng lự phân vân
là if vậy.
Nguyễn Đăng Khương
MONO
Không cùng cho sự lựa chọn
cầm cái yên dễ gãy
phân tán mấy mươi năm nhỏ nhặt kiếp sống khốn quẫn
mường tượng đổ gục
ruồi muỗi luôn quấy rối
cổ thụ quay về mầm hạt
hỗn độn máu đề mục nghiệm xét
muốn cứu tế bào mono nó lại chết
cuộc trường sinh
vỗ tay trước biển
học chim ý đãi tránh họa
ngủ sau ăn sau bay chậm thấp không ngả bên này bên nọ
cứu giọt sương chết đuối
quay về với quê hương vĩ đại
sáng suốt trốn chạy
cho mọi ứng dụng khát.
Nguyễn Đăng Khương
BẠT
Vôi khớp nghĩ thầm âm hóa chuyển
đau thẳm sâu quay lại đời mình
tập quên cơn mê quái ác
mặt đất lười
lo sợ rũ mục không cần tới
ở đấy hãy nằm im nghe
vô nghĩa lý bất tử
tràn từ tứ phương
banh vết tìm xương nát trong da thịt
loay hoay lối thoát
trên đường vĩnh cửu
cái bóng dập bầm mặt gió
ăn nhạt giảm đạm
tăng cường tần xuất đôi cánh
đoạn tuyệt tất dây mơ quá khứ.
Nguyễn Đăng Khương
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG