mời em
mời em thả một nụ cười
hai con mắt liếc khói trời bay theo
mời em buồn thoáng sương gieo
đôi tay gửi gió vào neo chiều tà
mời em dừng bước chân ngà
nghiêng đôi môi thắm ngọc ngà ru đêm
mời em gót mỏng tay mềm
cho tôi đậu giấc êm đềm chơi vơi
mời em mộng gửi bên trời
sáng nghe chim hát ru lời tương tư
chiều mơ ngập gió sương mù
đêm trao hơi thở đọng môi mắt người
xin mời em một lần thôi
về nơi tôi ở và ngồi bên tôi
gió trăng đã sẵn đây rồi
đêm trời thắp vạn sao trời long lanh
mời em mời rất chân thành
tôi mang hơi thở ngọt lành trao em…
nguyễn minh phúc
rơi tiếng thở dài
bóng chiều xuống mang đời tôi tuyệt vọng
một hồn câm giông gió buổi xa người
trong khoảnh khắc cõi hồn kia trống rỗng
tôi còn gì ngoài nỗi nhớ không nguôi
là miên viễn cuộc tình kia phai nhạt
ngày qua sông tàn úa những chia lìa
không gì cả dẫu chỉ là khao khát
một lần về hong kỷ niệm ly chia
người bỏ lại một trời mờ sương khói
như có lần bỏ lại một đời tôi
chén cay đắng vây quanh đời bảo nổi
trong tình nhau chùng cơn mộng rã rời
thôi đành vậy dối gian nào cũng thế
cũng tàn phai trên môi mắt chia lìa
nghe đời sống ứa buồn đêm rớt lệ
tiếng thở dài tôi gửi những tàn khuya...
nguyễn minh phúc
và bóng cô liêu
vẫn biết em trước sau gì cũng thế
đến một ngày rồi sẽ bỏ tôi đi
những hạnh phúc tuyệt vời đêm mộng mị
cũng chìm trôi theo ảo vọng xuân thì
khi tuyệt vọng đã về tràn chăn chiếu
còn ai không giữa bội bạc môi người
cho đến em bây giờ tôi mới hiểu
tình yêu là những trái đắng phai phôi
ngậm cay đắng úa tàn tôi ngơ ngác
rạch đời tôi nghìn mảnh sắc tê người
cơn đau tạt vào hồn nghe điếng chát
trái tim chùng rướm máu những làn roi
gửi đời nhau một lần ân ái cũ
chiếu chăn kia hờ hững nụ hôn chiều
nghe giá buốt cả chân trời héo rũ
buổi theo về... tôi và bóng cô liêu...
nguyễn minh phúc
- Từ khóa :
- NGUYỄN MINH PHÚC