- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MƯA LÊN TỪ NHÁNH SÔNG

25 Tháng Ba 201812:31 SA(Xem: 25997)




IMG_3428
mưa lên từ nhánh sông - ảnh tác giả




Mưa lên từ nhánh sông

 

Đó là một ngày thần thoại

Mưa lên từ nhánh sông

Mùa đông chảy thành trăm con đường

Nơi ngõ hẻm

Tình yêu đang trùm kín chiếc khăn  

Grừ...grừ...

Chú mèo hoang lạnh 

Gửi giấc mơ trổ theo lộc biếc 

Cuộc trình diễn mùa đông 

Kéo dài đến tháng ba 

Tiếng mưa vẫn còn vương vãi

Người đàn ông bên ly rượu 

Người đàn bà đang ăn mái tóc khô

Sự biếng lười đổ đốn 

Nằm bẹp trên mái nhà 

 

Sẽ đến lúc nào đó 

Chúng ta sẽ nhỏ bé lại 

Tựa mũi kim

Để khâu lại từng con đường 

Chúng ta đã từng lạc lối 

Hãy yêu đi

Trước khi thời gian sứt mẻ

Lớp da già nhăn nheo

Đừng theo cách chúng ta định ước

 

Vẫn còn điều gì lấn cấn

Mở hé cửa ra

Đẩy mùa đông đi 

 

n.h.a.t

Sự tồn tại 

 

Phía sau khu vườn trống 

Những bóng âm mịt mù đang hồ nghi về sự tồn tại của linh hồn

Sau sự sụp nát của bức tường

Thời gian đổ ào xuống 

Lịch sử chảy tràn xuống

Con người lúi cúi lượm lặt

Những quyển sách, những hoài ức, những tiếng cười, giọt nước mắt, lòng tin, sự dè dặt, điều sợ hãi còn nghẹn trong cuốn họng run lẩy bẩy, mọi sự cam chịu

Cơm ăn, nước uống

Mọi thứ từng đi qua

Hoặc đã từng chạm vào

Những cái tên...

Tất cả từng là sự im lặng rất lâu

Bây giờ, đó là sự im lặng vĩnh viễn

 

n.h.a.t

 

Hai sợi dây 

 

Sự khác biệt hai sợi dây

Đứa trẻ ghiền bên máy tính

 Và con chó bị xích 

Khi cả hai cùng tìm cách phá vỡ đi

 

Con chó cần bàn tay gỡ những nút thắt

Nó sẽ tận hưởng làn gió tự do của khu vườn

Đứa trẻ cần sự phá vỡ bên trong

Có thể từ xa là một ngọn hải đăng

Đứa trẻ cần nhìn thấy nó

Hoặc con đường dài ngoằn ngoèo 

 

Con chó bất lực vì không bàn tay giải thoát

Đứa trẻ bất lực vì không giải thoát đôi tay của mình

 n.h.a.t

Trong đêm 

 

Có một điều giả tưởng được đặt ra

Khi con người xoá được hết dấu tích của chiếc đồng hồ 

Mọi thứ sẽ không còn so đo

Từng phút và giây, từng khắc giờ và nhịp đập

Trái tim đôi lúc sẽ loạn lên

Chúng ta sẽ quên hẳn từ “bình minh” hay “chạng vạng”

Chúng ta sẽ không còn lo lắng, cầu an, chắp nối cho từng ngày dài thêm 

Chúng ta chẳng biết tiếc nuối 

Không có điều xa cách 

Không có sự chờ đợi

Không có chỗ cho hoài niệm, cho nỗi buồn 

Đêm 

sẽ sâu hơn

Nghìn trùng 

Và chẳng ai biết được điều đó 

Chúng ta sẽ qua từng ngày 

Vắt dòng tuỳ thích như bài thơ 

Chẳng bị thời gian trói giữ 

Mọi thứ sẽ trôi...trôi...trôi qua

Êm ái và nhẹ nhàng 

Chúng ta vẫn luôn trẻ mãi 

 

Điều giả tưởng ấy đã xảy ra

Ít nhất là đêm nay

Trong đôi tai của chú mèo

Tiếng tích tắc đã tan loãng vào bóng tối 

 

n.h.a.t

 

 

Chạm vào bóng tối

 

Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện 
Dài một thế kỷ chênh vênh

 

Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù 
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng


Từ lời Hải Hạc sầu bi

Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói

liệt từng lớp đau thương 


Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát


Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô

Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ


Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng

Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói


Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện

 

n.h.a.t

 

Ăn Tóc

 

Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tóc
Cho đến khi cô nhận ra
Cần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinh
Bởi chúng quá hẹp và mắc vướng
Cô bắt đầu tập ăn tóc


Cô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưng
Cô ăn mỗi ngày
Chúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giòn 
Chiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chết


Chúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộp
Chúng có mùi vị của thời gian hơi chua
Thời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trước
Khi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo đi


Cô chẳng nhớ được gì
Nhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gì
Bởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họng
Và đau đến buồn nôn


Từng cơn buồn nôn khó chịu 
Từng ngọn tóc đã rối và mắc vướng
Vào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹ
Cô vẫn đang ăn


Những sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽo
Ăn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơn
Cô vẫn đang ăn
Cho đến khi cô biến thành đất để được ăn tóc mãi mãi

 
n.h.a.t

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Bảy 201512:29 SA(Xem: 29965)
Ta dám thề rằng hương ngày cũ Đã theo ai vào tận giấc mơ Sớm mai trách cứ thiên hà một Vì sao sót lại ngày ham chơi
19 Tháng Bảy 201512:10 SA(Xem: 30435)
từ tía sang đỏ tự phê mặt mũi một đống cắc kè thầy bói bảo anh này có phong cách búa rìu cho ngồi ghế kiểm sát
18 Tháng Bảy 201511:56 CH(Xem: 34138)
Cứ bỏ đó,cứ để lòng thanh thản Mưa chiều nay lất phất gió muôn chiều Cười với lá mùa xuân hay mùa hạ Phía cuối đời sẽ vỡ lẽ tình yêu.
18 Tháng Bảy 201511:31 CH(Xem: 29982)
Sự nghiệp viết điếu văn của tôi bắt đầu từ Tạ Văn Thế, Thế trước đây học Văn khoa, công tác ở công ty mai táng quận, đã từng giữ đến chức trưởng phòng tổ chức nhân sự và thuộc diện quy hoạch cán bộ nòng cốt nhưng sau đợt bình chọn người đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở nước ngoài, mặc dù ba năm liền là chiến sĩ thi đua nhưng vẫn bị loại nên Thế bất mãn và xin về nghỉ mất sức.
18 Tháng Bảy 201511:10 CH(Xem: 27193)
Ruben là một danh họa bậc nhất ở Mexico, ông lại yêu say đắm Isabel, cô người mẫu của mình. Ấy vậy mà ngược lại, cô nàng lại tỏ ra tình tứ với tình địch của ông, gã này chẳng tiếng tăm gì cả. Isabel vẫn hay gọi ông Ruben là “Churro” bé nhỏ của nàng. “Churro” vốn là tên một loại bánh ngọt, mà cũng là tên thường gọi của người Mễ cho những chú chó con nuôi trong nhà. Ruben lại cho đó là một cái tên gọi tuyệt vời. Bởi thế cho nên hễ có ai đến thăm nơi ông vẽ, ông lại hí hửng khoe: “Ấy, nàng lại sắp gọi tôi “Churro” đấy”. Mỗi khi ông cười, chiếc áo lót như muốn bật tung ra, bởi lẽ ông càng ngày càng béo ra.
07 Tháng Bảy 20153:38 SA(Xem: 32042)
LTS: Đông Duy là bút hiệu của Hoàng Kiếm Nam. Ông là nhà thơ, nhà văn, bên những sáng tác văn chương , ông còn có nhiều tác phẩm về hội họa và ca khúc, đồng thời cũng là nhà báo kỳ cựu trong làng báo Việt Nam ở hải ngoại. Chúng tôi xin hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những thi phẩm của thi sĩ Đông Duy Hoàng Kiếm Nam.
07 Tháng Bảy 20152:08 SA(Xem: 28649)
“ Bản quyền cho những công trình trí tuệ đã tự động có hiệu lực ngay từ phút đầu khi được sáng tạo mà không cần phải được xác nhận hay công bố. Tác giả không cần phải đăng ký, hoặc xin biên lai bản quyền (copy right) ở những quốc gia sở tại .
06 Tháng Bảy 20153:00 SA(Xem: 18474)
Ngày 4/7/1407, tại Kim Lăng, kinh đô đầu tiên của Đại Minh từ 1368 tới khoảng năm 1421, Chu Lệ hay Đệ [Zhou Li] miếu hiệu Thành Tổ (Ming Zhengzu, 17/7/1402-22/8/1424) họp triều thần, chấp thuận lời xin của “1120” kỳ lão xứ Giao Châu [An Nam] hơn hai tháng trước là “con cháu nhà Trần đă chết hết không người thừa kế…. Giao Châu là đất cũ của Trung Hoa xin đặt quan cai trị, để sớm được thánh giáo gột rửa thói tật man di.” (1) Hôm sau, 5/7/1407, Chu Lệ ban chiếu thành lập “Giao Chỉ Đô Thống sứ ti” [Jiaozhi dutong tusi], một đơn vị quân chính cấp phủ hay tỉnh [Provincial Commandery]. (2) Và, như thế, sau gần 500 năm tái lập quốc thống dưới tên Đại Việt—hay An Nam, từ 1164/1175—nước Việt trung cổ tạm thời bị xóa tên.
05 Tháng Bảy 20152:32 SA(Xem: 31667)
LTS_ Người Quân Tử là truyện ngắn trích từ Tầu Ngựa Cũ, tác phẩm văn học được trao giải thưởng văn chương 1961. Người Quân Tử và Áo Mới của Linh Bảo đã được Trung tâm Văn Bút Quốc tế / PEN International tuyển chọn là hai trong số 26 truyện ngắn hay nhất thế giới năm đó.
05 Tháng Bảy 20151:57 SA(Xem: 29963)
Linh Bảo là một tên tuổi văn học của Miền Nam từ những năm 1950s. Các tác phẩm của Linh Bảo được lần lượt xuất bản tại Miền Nam từ 1953 tới 1975. Chỉ có Mây Tần là tuyển tập đoản văn duy nhất được xuất bản ở hải ngoại (1981). Sau 1975, không có một tác phẩm nào của Linh Bảo được in ở trong nước.