- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIẤC MƠ MÙA THIÊN DI

05 Tháng Ba 20181:16 SA(Xem: 26236)


Nguyen Hoang Nam-KhucMuaTrang
Khúc múa trăng - ảnh Nguyễn Hoàng Nam


 

giấc mơ mùa thiên di


1.
cơn mưa mang niềm cô độc
đã từng lang thang
qua những đồng bãi hoang tàn
những tượng đài đổ nát
thầm thì lời kinh nguyện
về giấc mơ trùng lai

2.
ô cửa mùa đông mở toang
hôm nay
và những hôm sau nữa
mở toang niềm ám ảnh hoang đàng
trong nỗi khát khao
bừng tỉnh

3.
những chiếc lá nhớ
trong rừng cây vừa hồi sinh
đã bắt đầu một vũ điệu hân hoan
bỏ lại
niềm thương cảm tột cùng
ký ức thất lạc
trong chiến cuộc tồn vong

4.
đôi cánh mùa thiên di
bay lặng lẽ trong đỗ vỡ câm nín
lặng lẽ khóc
lặng lẽ cười
tự do cầm cố
lặng lẽ tuỳ duyên

                          NP phan

 

dự cảm xuân

1.
chỉ là một sự vô tình
khi em đánh rơi một mảng trời xanh
vào lòng chiếc giếng cạn
để rồi từ ngẩn ngơ tiếc nuối
đã nảy mầm
một đoá hoài xuân

2.
sự thinh lặng đã nấp vào đêm
uỷ nhiệm cho một cành hoa trắng
đã không còn sắc hương
không còn hiển hiện trong trí nhớ
của bất kỳ ai
làm đại diện cho mình

3.
khoả lấp âm thanh chiều mỏng manh
trong tỉnh thức đau đáu
đã mai một dưới dấu chân buồn
là dấu tích giả tưởng
làm nên giấc mơ hồn nhiên
của mùa cũ phôi phai

4.
đôi cánh phù du
đã bay lạc vào khu vườn hoang tưởng
không còn biết lối về
chỉ còn duy nhất một niềm hy vọng nhỏ nhoi
là một bàn tay vẫy
từ trong quá khứ mù sương

                                        NP phan

bước khẽ mùa xuân

bước khẽ em ơi, tơ trời rất nhẹ
sương ngập ngừng và nắng xoã trên vai
chút môi thắm và mắt cười đâu đó
cho ta về thương một nhánh sông dài

bước khẽ nhé em, gió mùa diệu vợi
giọt sầu đông còn vướng bên thềm
bàn tay vẫy một mùi hương xao xuyến
em mùa xuân, nên người mãi đi tìm

bước khẽ em ơi, đôi chân gót nhỏ
bước chân vui về với đỉnh yên bình
bước xa vắng bên lối gầy hoa cỏ
bước lụa là một chút chông chênh

 

bước khẽ mùa xuân, em ơi bước khẽ
xuân dịu dàng và xuân sẽ tuỳ duyên
bước khẽ mùa xuân, em ơi bước nhẹ
xuân vô cùng và xuân mãi uyên nguyên

                                               NP phan

chiếc bóng xuân thì


ngày rất lạ trượt qua từng ngọn gió
đêm long đong mộng mị sẽ về đâu
này sông suối, này chút hương hờ hững
khúc tiễn đưa, ai hát dưới chân cầu

đã nhạt nhoà một hoàng hôn lộng lẫy
chút nắng ngoài kia chưa nhập cuộc phai tàn
mùa rất vội mà bạt ngàn nông nổi
chút duyên tình cho khăn áo xênh xang

em hãy thắp lên những mùa mong đợi
ở phía chân trời, một bóng chim di

một chiếc lá xanh thầm thì mộng tưởng:
ai đón ai đưa chiếc bóng xuân thì

                                              NP phan

 

 

 

mộ khúc

 

1.

treo giấc ngủ lên trên cành đêm

thêm chiếc khăn choàng đen

ngày dịu dàng lên tiếng

 

2.

vo tròn tiếng cười

ném vào giữa lằn ranh sinh tử

sững sờ giọng hát thoát thai

 

3.

đóa hồng bị bỏ quên

đỏ thẫm một màu buồn

rưng rức khóc trong đêm nguyệt thực

 

4.

bóng râm của hiện tại

đã che mất lối đi về của giấc mơ

như một minh chứng của sự xâm lăng

 

5.

cơn bão đã tàn

cuộc vui khởi sự

nước mắt của sự lặng im đòi trả giá

 

6.

uốn cong niềm vui làm cung

lấy nỗi buồn làm tên

tôi nhắm vào đích của cuộc hành trình

 

7.

đã từ lâu

con sơn ca không còn hót nữa

bởi tiếng đồng vọng của suối nguồn đã tắt

 

8.

những lằn roi định mệnh

quất vào đám đông

khi không còn một sự lựa chọn nào khác

 

9.

khúc bi ca đã lặng

nhưng lời ai oán vẫn còn vọng trong hư vô

đợi ngày tiễn biệt

 

10.

chỉ còn lại sự đợi chờ

khép nép bên niềm hy vọng mỏng manh

trong một đêm bầu trời đầy sao       

 

 

                             NP phan

 

cung đàn vô thanh

1.
ngọn nến
đã hoá giải bóng tối
nhắc đến một lời hẹn khác
đã từng bị lãng quên

2.
không biết từ khi nào
con quạ đen đã xong bữa tiệc
và vỗ cánh bay đi
không để lại dấu vết

3.
sau khi hoàn thành tâm nguyện
người thợ săn già
đã tự thưởng cho mình
một ly vang đỏ
và tấm ảnh selfie

4.
chiếc gậy dẫn đường đã biến mất
trước khi gà gáy sáng
chỉ một sát na
mang theo cái bóng của chính nó
làm con tin

5.
giọt sương đêm
đã từng được đắm mình
trong ánh bình minh lộng lẫy
trước khi tan vào hư không

6.
bóng chim tăm cá
nhân danh mù mịt trùng khơi
nói lời giã biệt
với cung đàn vô thanh
                 
  NP phan

   

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tám 20151:33 SA(Xem: 35141)
Mang tiếng lấy chồng có cái mát Việt Kiều gia thế, sang đến nơi mới vở lẽ gả ta chỉ giàu mỗi mớ chữ vô dụng, uổng công thị mưu toan tính toán lấy chồng đi Mỹ. Bỏ làng bỏ xóm theo gả sang đây sinh con đẻ cái, thị làm việc đầu tắt mặt tối. Làm quần quật bao nhiêu cũng không đủ ăn thua với thiên hạ.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30493)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:45 SA(Xem: 31054)
Khung cửa sổ. Những con người đang di chuyển ở phía dưới con đường. Tạp âm trộn lẫn vào nhau: tiếng người và tiếng còi xe rú rít. Nga tìm kiếm một chút trong trẻo xung quanh, nhưng cái váng vất kia chỉ làm bẹp dí quả tim xuống phía dưới lồng ngực.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32707)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
06 Tháng Tám 20152:42 SA(Xem: 31585)
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan
06 Tháng Tám 20152:28 SA(Xem: 15937)
Lễ Đầu Hàng Của Ông Cháu Mạc Đăng Dung (30/11/1540-29/4/1541) tiếp cận một thời khoảng dày phủ sương mù của những cuộc tâm lý chiến giữa Trung Hoa và Việt Nam, kéo dài từ thời thượng và trung cổ, tới hiện tại, cũng như các phe phái đối nghịch nhau tại mỗi nước.
04 Tháng Tám 20151:25 SA(Xem: 32018)
“ Tôi nhìn người đàn bà qua lớp gương mờ - tái nhợt như một cái xác chết di động. Gương mặt người đàn bà còn tinh tươm những trăn trở, héo úa. Cơn hoảng loạn còn in sâu vào đồng tử, nó trao tráo như mắt của một con cá đang mắc vào chiếc lao móc.”
04 Tháng Tám 20151:15 SA(Xem: 34004)
Em khóc trên ngực anh bằng đôi mắt của ngàn năm về trước nơi chúng mình gặp nhau miệng vực thấy cánh sao rụng xuống lưng chừng
02 Tháng Tám 201511:48 CH(Xem: 31077)
Cô chờ cho thời gian trôi dần tới nửa đêm, trong căn phòng không bật đèn bóng tối như đang trùm lấy tất cả; nằm trên tấm nệm mỏng, cô nhìn lên trần nhà. Một con thằn lằn đang ẩn mình trong bóng tối thỉnh thoảng lại chắc lưỡi khe khẽ. Đêm tưởng chừng như tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa trong mình vô vàn âm thanh.
02 Tháng Tám 20152:00 SA(Xem: 32574)
Nguyễn Đình Toàn có bút hiệu ban đầu là Tô Hà Vân nhưng thành danh với tên thật và cũng là bút hiệu chính thức sau này; sinh ngày 6 tháng 9 năm 1936 tại huyện Gia Lâm, bên bờ sông Hồng, ngoại thành Hà Nội. Di cư vào Nam 1954, Nguyễn Đình Toàn bắt đầu viết văn làm thơ, viết kịch, viết nhạc, cộng tác với các tạp chí Văn, Văn Học