Khúc ru
Không phải một con đường
Có rất nhiều con đường
Không chỉ một nỗi buồn
Còn rất nhiều nỗi buồn
Thao thức ngày trứng rụng
Hắt hiu đêm tuyệt tự
Tay người đã giương cung
Tên cắm chiều góa phụ
Ngồi xuống đây với tôi
Chúa phật nào kết tội
Yêu cho kịp đêm qua
Thiên đường hay thập giá
Không cần thật hay giả
Không biết quen hay lạ
Đôi bàn chân nhập cư
Vẫn hồn nhiên như lá
Nguyễn thị Bạch Vân
Chiều thứ sáu nhớ người
Mù tăm một dấu chân đi
Chút hương độ lượng từ bi tay người
Dìu nhau qua suối qua đồi
Bàn chân phó thác bãi bồi nông sâu
Trăm năm lỡ giấc mơ đầu
Nửa đời còn thấy bế dâu rập rờn
Rượu lên men chẳng ai mời
Trái tim bất chấp như thời đôi mươi
Ngồi đây mà nhớ đến người
Ngoài sân lá rụng không lời trối trăn
Tâm như vết xước đã hằn
Vạn câu ong bướm cũng cằn cỏi theo
Chiều xưa hay với chiều tôi
Buồn xưa sánh với buồn tôi nơi này?
Gió lay tựa tiếng ai cười
Tôi nghe lẫn cả tiếng người bội ân
Chiều nay bỗng nhớ người dưng
Kia con nắng quái vàng rưng rức vàng
.....
Nguyễn thị Bạch Vân
Mùa đông có lỗi
Bàn tay nói với tôi rằng muốn
Bàn chân nói với tôi rằng buồn
Đêm trở dậy đòi thương vay khóc mướn
Một chỗ nằm đã nhạt mùi hương
Con chim sáo xổ lồng kiêu ngạo
Vỗ cánh chiều bay vút ngàn xa
Kêu vài tiếng khó nghe trơ tráo
Vong ân cùng hạt thóc những ngày qua
Cuối mùa thu hơi đông về nghe lạnh
Một làn chăn sao đủ ấm hai người
Tôi đã lót tóc mình làm gối
Thân xác người phủ kín xác thân tôi
Bàn tay buồn bất an không dám nói
Và đôi chân thương nhớ một con đường
Mùa đông đến thập thò như có lỗi
Vén đêm nhìn tôi ngủ thấy mà thương
Nguyễn thị Bạch Vân
Ngày tháng chạp
Lòng quặn như cơn đau có tháng
Sự ra đi của những tinh trùng
Đêm đã qua mặn nồng hờ hững
Giọt máu nào còn đỏ để cưu mang
Không còn tên trên sàn tình giao dịch
Ta về nghe nhịp gõ trái tim mình
Tình thất bát ôi chao tình thất bát
Vòng tay còn dấu vết của yêu tinh
Sương xuống thấp đêm tàn sương xuống thấp
Giọt máu còn đọng lại giữa từng thân
Một hoang thai buông mình bất lực
Đêm tinh khôi hoang dại đến vô cùng
Ta vuốt lại tàn phai trên nếp áo
Vuốt xuân xanh mái tóc chớm thay màu
Đêm trở dạ thấy mình là con thác
Tuôn đổ về muôn nẻo tìm nhau
Nguyễn Thị Bạch Vân
- Từ khóa :
- NGUYỄN THỊ BẠCH VÂN