- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TỪ MÁI NGÓI THÕNG CHÂN

21 Tháng Chín 201712:34 SA(Xem: 27925)



LU MAI-2017
Lữ Thị Mai -ảnh LTM fb



ai về gửi bóng trời khuya

đò đắm bởi tiếng người thề hẹn

ta đốt một vầng trăng

ta quên mùa gió đắng 

áo chật hình nhân tha hương


NGUYÊN

 

Về chuyến đi đã tan vào tưởng tượng
nay mai mù mướt chân trời
em rủ chị cùng chơi với cỏ
rồi ngủ vùi đâu đó

 

như thuở tạm bợ đời nội trú
giữa màu xanh nguyên thủy lu mờ
mây trũng lòng tay nhiệt đới
khóc cười tiễn vội tàn phai

 

ô cửa hẹp thiếu mưa thừa nắng
trần tình quanh nỗi lặng im
điều ta viết chỉ riêng ta hiểu
trí nhớ cũng quên ai điếu cho mình

 

Nguyên dỗi hờn Nguyên khuyên can Nguyên lo toan
không cứu nổi chuyến đi thuộc về tưởng tượng
một trong số chúng ta quên mất chân dung mình
đành trông ngóng vào tàn tro bản thể.



TỪ MÁI NGÓI THÕNG CHÂN

Rồi tất cả sẽ đi qua nỗi đau
dù cây cầu đã gẫy
dù lời hứa vụt bay
không dưng ngày buồn nhớ Hạnh

 

mỗi đêm cùng ngồi thõng chân sân thượng
rượu càng uống càng tỉnh
đếm từng lá bàng rỗ mặt cú đêm
thế thì buồn, buồn lắm phải không em

rượu lênh lang áo mỏng
vì sao xanh linh nghiệm đã không còn
ngay cả nếu ta giữ tròn lời hứa
người với người chưa hẳn bên nhau

 

cuối con đường hoa rụng rơi thành máu
gót giày khua đau cả dấu chân mình
khói héo dần đốt tay lành lạnh
từ nỗi niềm chắp vá rất linh tinh

 

Hạnh đứng mãi phía bên kia cây cầu
không khóc nổi vì sông nhiều nước quá
đau đớn rồi biết chảy về đâu
vậy mà tôi - con chữ hiểm - di cư vào bất trắc

 

những mùa hoa bắt đầu ken đặc trên mái ngói thõng chân
bần thần không thiết lụi...

 


SINH NHẬT VŨ


lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
và đỉnh núi mù xa
nơi Vũ hát đồng dao một mình
bỏ rơi những cuộc hẹn hò sóng sánh

sinh nhật này thứ bao nhiêu hở Vũ?
Vũ ngồi bên mẹ
mẹ thành trẻ con
bàn tay xoa lưng lòng mưa đổ

căn nhà âm u từng bậc buồn dẫn dụ
lụa mướt cơn mê da thịt nồng hương cũ
mỹ nữ về giữa đêm khuya khoắt
tự ngày Vũ gọt thủy tiên

rồi khói thuốc vẽ đường vào bệnh viện
vừa đau vừa mơ
phiên chợ đêm trăng trung du
chúng mình chờ ai ở đó

lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
lênh loang vương vất kiếp người...

 

 

GẦN GIỐNG MỘT KHÚC RỜI

Ngày nắng 40 độ
viết chín nghìn kí tự
chữ hôn mê trong đầu
thế mà ta đẩy chúng đi

ai dám lụy những ngôn từ hấp hối?

Linh Đàm nắng đục hơn sương
lăng mộ đá vẳng lời sân hận
cạnh đó còn ngôi biệt thự
lâu rồi ta chẳng ghé chơi

cỏ mọc quá đầu người
mối tình xanh mật báo
hồn sen thơm người bán dạo yểm bùa
phảng phất chén trà xưa bi lụy

khi thân rồng quẫy nước đằng đông
chuôi kiếm vung lên bung dải lụa hồng...
tất cả im lìm long mạch
ta trách nhau rồi ta sẽ đau buồn

40 độ thêm hồ nghi cơn sốt
bát cơm đơm bên bếp quạnh hơi người
cỏ vệ hồ rối bời ngột chữ
ta chỉ biết đi. và đi

đi để thấy mình đang sụp đổ

 

LU MAI-March 2017
Lữ Thi Mai- HN 2017


 

MÙA THU. CÁ!

đàn cá chết ngạt trong giấc mơ
nay nổi kín mặt hồ
đâu phải bây giờ
chúng ta mới bị bủa vây bởi muôn vàn nỗi sợ

 

ở cuộc triển làm nọ
bộ xương cá túa ra thành những con đường
tận cùng là mũi nhọn
vừa xem vừa đau

 

buổi chiều nào đó bên nhau
mùa thu cạn đàn cá bơi ngược nước
lượn quanh từng ngôi mộ cổ
chớp mắt câu bóng người

 

trên bờ cỏ ai nghìn đời câu sóng

 

tình yêu và thù hận
gươm giáo và mỹ nhân
vết dấu thủy thần
đuôi cáo vờn chạng vạng…

 

lòng hồ ứ đầy bí mật
chẳng còn chỗ cho đàn cá ẩn mình
- trước lúc bị bức tử
chúng tôi muốn tìm cái chết đã lâu
vì dưới ánh mặt trời
không thể sống nổi trôi vất vưởng

 

câu chuyện này chỉ là giả thuyết
cho cuộc hồi sinh giấc mơ
khi bí mật ken dày mặt nước
khi người người nhìn nhau không chớp
cố tìm câu trả lời. 

 



KHÔNG ĐỀ

Những đóa hoa nức nở gọi tên mùa
những giọt mưa đóng băng từ ý nghĩ
soi vào đâu cũng gặp mặt người
nỗi quặn thắt mang hình hài tháng Chạp

mây cũ tiếc gì gửi mộng qua đây
ta chăn ấm bạn đường xa mất ngủ 
trú nhờ mái hiên khô miệng 
lời nói vụt bay hò hẹn lẻ bầy

rốt cuộc lũ chim cứ là không tổ
bao năm bay lơ chơ
có gì thức bên trong nỗi sợ
mắt ráo không trí nhớ đọa đầy

người tìm một sắc màu minh họa
như tuyết trắng bao la
cho tiến hóa xót xa
tươi ròng băng giá...



HALLOWEEN ĐỈNH NÚI

Nỗi đau vây lối mù sương
đường đêm hắt heo mưa bụi 
halloween mình đeo mặt nạ
ta chẳng nhận ra vì ý nghĩ mơ hồ

đêm ấy họ vui cười đỉnh núi
vực sâu ta lơ đễnh xuôi lời
đã chung hẹn đường lên dốc cũ
đám rước đèn bí đỏ chờ nhau

cầu Quỷ thiên di kiếp người đi lạc
ánh sáng phố Mây tự bấy lòng vòng
kỷ niệm rớt như trái hồng chín mọng
nửa trên cành dơi treo lại dành trăng

lâu đài đá túa ra bầy trẻ nhỏ
chúng giành ăn giành chơi giành cười
chán chê tựa gốc thông thiu ngủ
riêng ta nghe gió đang già

hết cuộc vui ta tìm mình chẳng thấy
đặng đừng hoa muối mòn vai
con đường thẳm trượt dài đỉnh núi
dẫn vào ta cái chết nửa vời

nửa còn lại trốn phía sau mặt nạ
không phải mình nước mắt mới tìm ra.

 


 

SINH NHẬT

Thời gian ấm hơn gỗ mục

chiều đông Vĩnh Phúc phố nâu trầm

ở đó nhà sàn tượng đồng xám lạnh

đôi điều giá buốt lanh canh

 

nàng bước ra từ tranh gẩy điệu đàn á phiện

rút cạn đảo điên rồi khiến ta quên

chín bậc núi rừng chín tầng biên ải

chín bậc đàn bà chín tháng hoài thai

 

bấy giờ bao nhiêu tuổi

hay ta không tuổi như nàng

gáy sơn nữ xăm hình hoa dại

cười thăm dò găm lại mũi tên

 

ta chẳng nhớ nơi mình tìm đến

cũng chôn vùi tiền kiếp xưng danh

ta với nàng cách một bức tranh

nhận nhau bằng phù vân núi lở

 

hôm ấy sinh nhật ai chẳng nhớ

giữa hoang tàn nến cháy nhởn nhơ.

 


KHAI BÚT

Mưa rớt xuống nền đất ấm
chồi non ngậm giấc đông dài
đặt tựa đề khai bút
mực nhòa hụt tiếng chuông xa

mẹ mình đi chợ tháng Ba
quang gánh trĩu sấm rền gió rụng
đường đê yên ả vô chừng
dòng sông cạn như điểm dừng thổn thức

chị ta thuở ấy chưa chồng
lồng lộng môi đào khăn áo quên hong
trầu cau cứ xếp dành ở đấy
mặc thiên hạ bày...

thành phố lại người xe nghèn nghẹt
nhưng đêm thì vẫn trong
đến nỗi chúng ta buồn 
khi cạnh mình - đều đều - nhịp thở

sự sống ấm dần theo mưa
bắt đầu một hồ sơ đầy bất trắc
chân lạc giữa rừng toàn tiếng tru
thoát ra bằng âm u

bao năm vẫn giấc ngủ lười
bởi đất trời thao thức
ta chẳng thể quen hơi
ngay cả với chính mình

khai bút bằng đinh ninh 
chữ nghĩa thuộc về bình minh khác
giấy trắng sáng đêm không đèn.


MAI NÀY...

Cuối hạ gió mưa không ngớt
ngột ngạt vùng biên theo lũ trôi về
đài sen ủ bầy ong cựa khẽ
triệu ấu trùng dâu bể từ tâm

 

chẳng lối nào thoát úng ngập
dẫu thương nhau sao chọn nổi con đường
muôn chiều cách xa ráng trời phủ dụ 
niềm tin là giấc ngủ cầm hơi

 

ta ở bên kia giới hạn về tâm trí
người kì khôi thế trận hải hà
ván cờ nhường bước qua sông
mường tượng một nỗi gì xa vắng

 

mưa khiến chúng ta hóa bầy ong trong căn phòng chật
mật ngọt đổ về vùng thương tích
Mai này
nắng ráo khô nghìn mắt
ta lại quẩn quanh ối nước đầm lầy.

 

LU MAI-July 2017
Lữ Thị Mai - tháng 7-2017

 

TRÍCH ĐOẠN NGÂU

tháng Bảy

trăng vành trái thị

lụa mỏng lành bay tới dắt nhau đi

qua con sông này đến khoảnh đồi kia

trận địa quá đôi lần di lí

 

ai về gửi bóng trời khuya

đò đắm bởi tiếng người thề hẹn

ta đốt một vầng trăng

ta quên mùa gió đắng 

áo chật hình nhân tha hương

 

chợ họp dưới chân đồi

kiệm lời như giấc mơ của Vũ

trăng là những trái thị thơm

nhiều trăng lắm bán mua không hết được

âm dương trao gửi về nhau

 

mỗi lòng tay hé mở một đêm rằm

mỗi luồng sáng không về sân ga cuối

trôi miết đến lồng ngực phập phồng khăn mùi soa

mây trắng lấp lối về khấp khởi.

LỮ THỊ MAI

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Bảy 201511:10 CH(Xem: 27067)
Ruben là một danh họa bậc nhất ở Mexico, ông lại yêu say đắm Isabel, cô người mẫu của mình. Ấy vậy mà ngược lại, cô nàng lại tỏ ra tình tứ với tình địch của ông, gã này chẳng tiếng tăm gì cả. Isabel vẫn hay gọi ông Ruben là “Churro” bé nhỏ của nàng. “Churro” vốn là tên một loại bánh ngọt, mà cũng là tên thường gọi của người Mễ cho những chú chó con nuôi trong nhà. Ruben lại cho đó là một cái tên gọi tuyệt vời. Bởi thế cho nên hễ có ai đến thăm nơi ông vẽ, ông lại hí hửng khoe: “Ấy, nàng lại sắp gọi tôi “Churro” đấy”. Mỗi khi ông cười, chiếc áo lót như muốn bật tung ra, bởi lẽ ông càng ngày càng béo ra.
07 Tháng Bảy 20153:38 SA(Xem: 31800)
LTS: Đông Duy là bút hiệu của Hoàng Kiếm Nam. Ông là nhà thơ, nhà văn, bên những sáng tác văn chương , ông còn có nhiều tác phẩm về hội họa và ca khúc, đồng thời cũng là nhà báo kỳ cựu trong làng báo Việt Nam ở hải ngoại. Chúng tôi xin hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những thi phẩm của thi sĩ Đông Duy Hoàng Kiếm Nam.
07 Tháng Bảy 20152:08 SA(Xem: 28533)
“ Bản quyền cho những công trình trí tuệ đã tự động có hiệu lực ngay từ phút đầu khi được sáng tạo mà không cần phải được xác nhận hay công bố. Tác giả không cần phải đăng ký, hoặc xin biên lai bản quyền (copy right) ở những quốc gia sở tại .
06 Tháng Bảy 20153:00 SA(Xem: 18333)
Ngày 4/7/1407, tại Kim Lăng, kinh đô đầu tiên của Đại Minh từ 1368 tới khoảng năm 1421, Chu Lệ hay Đệ [Zhou Li] miếu hiệu Thành Tổ (Ming Zhengzu, 17/7/1402-22/8/1424) họp triều thần, chấp thuận lời xin của “1120” kỳ lão xứ Giao Châu [An Nam] hơn hai tháng trước là “con cháu nhà Trần đă chết hết không người thừa kế…. Giao Châu là đất cũ của Trung Hoa xin đặt quan cai trị, để sớm được thánh giáo gột rửa thói tật man di.” (1) Hôm sau, 5/7/1407, Chu Lệ ban chiếu thành lập “Giao Chỉ Đô Thống sứ ti” [Jiaozhi dutong tusi], một đơn vị quân chính cấp phủ hay tỉnh [Provincial Commandery]. (2) Và, như thế, sau gần 500 năm tái lập quốc thống dưới tên Đại Việt—hay An Nam, từ 1164/1175—nước Việt trung cổ tạm thời bị xóa tên.
05 Tháng Bảy 20152:32 SA(Xem: 31382)
LTS_ Người Quân Tử là truyện ngắn trích từ Tầu Ngựa Cũ, tác phẩm văn học được trao giải thưởng văn chương 1961. Người Quân Tử và Áo Mới của Linh Bảo đã được Trung tâm Văn Bút Quốc tế / PEN International tuyển chọn là hai trong số 26 truyện ngắn hay nhất thế giới năm đó.
05 Tháng Bảy 20151:57 SA(Xem: 29782)
Linh Bảo là một tên tuổi văn học của Miền Nam từ những năm 1950s. Các tác phẩm của Linh Bảo được lần lượt xuất bản tại Miền Nam từ 1953 tới 1975. Chỉ có Mây Tần là tuyển tập đoản văn duy nhất được xuất bản ở hải ngoại (1981). Sau 1975, không có một tác phẩm nào của Linh Bảo được in ở trong nước.
02 Tháng Bảy 20153:15 SA(Xem: 33195)
Lửa cháy cao, kêu lốp bốp. Lão nhìn ngọn lửa hồi lâu và định sẽ đếm số tiền lần cuối cùng. Đây là ngọn lửa lớn nhất, cũng là thứ ánh sáng rực rỡ nhất từng ấy năm ở căn nhà này. Lưỡi lửa ăn vào gỗ, và cao lớn thêm. Cánh cửa ngập trong lửa, khói bốc nghi ngút. Ngọn lửa nuốt lấy ngôi nhà, cái miệng nó thật rộng, ăn cũng thật nhanh. “….” – Bất chợt lão gào lên. Giọng lão khàn đặc, mấy con chữ như bị tắc và gãy từ trong họng. Và khi lão gào thêm một tiếng nữa, chúng văng ra thành những cục máu. Mồ hôi lão nhễ nhại nhưng không phải vì nóng. Những giọt mồ hôi lạnh như nước đá. “Cướp…Ối giời ơi…Cướp…”
21 Tháng Sáu 20151:37 SA(Xem: 31321)
Mặc Đỗ nhà văn, nhà báo, dịch giả là một trong những tên tuổi của văn học Miền Nam trước 1975. Sau 1975, sang Mỹ tỵ nạn ở cái tuổi 58 còn tràn đầy sức sáng tạo nhưng anh đã chọn một cuộc sống quy ẩn, chữ của Mai Thảo. Mặc Đỗ gần như dứt khoát không xuất hiện hay có tham dự nào trong sinh hoạt cộng đồng văn chương ở hải ngoại -- [biển ngoài, chữ của Mặc Đỗ], thái độ chọn lựa đó khiến tên tuổi anh hầu như rơi vào quên lãng.
07 Tháng Sáu 20152:55 SA(Xem: 31348)
Lẩn thẩn với màu Sắc Bây giờ quá nửa đêm Có thể giữa ngày- và Lại đi trên đường dài
06 Tháng Sáu 201511:54 SA(Xem: 34110)
em và mùa hoa ngọc lan sót lại chỉ vài cánh mỏng so le thành phố bây giờ không còn những mái mây che những góc xưa bộn bừa