Xuân bên thềm cũ
Tôi chờ đợi với nỗi buồn cay mắt
Gió hư vô buốt tạt chỗ tôi ngồi
Em lỡ hẹn chiều cũng vừa nắng tắt
Những bẽ bàng sương khói mịt mù trôi
Thì đành vậy bên cõi ngày sóng vỗ
Mùa xuân qua thôi một thoáng lỡ làng
Cành mai héo ai treo ngoài đầu ngõ
Xác xơ tàn úa cả mộng chiều tan
Tôi gửi lại mùa xuân bên thềm cũ
Trời không mưa nhưng nắng cũng phai rồi
Gửi thương nhớ vào cõi ngày rêu phủ
Gió xuân buồn lặng lẽ một mình tôi
Chiều nay cũng như bao nhiêu chiều khác
Tôi ngồi đây nghe sóng vỗ chân cầu
Hiu hắt nhớ một mùa xuân đã lạc
Bàn tay còn ghì chặt cả niềm đau…
Với những tàn phai
Thì em cũng đã xa rồi
Tình đau trượt ngã mưa bời bời trôi
Níu nhau đi hết cuộc đời
Ai hay bóng đổ một trời bể dâu
Ai ngồi thấu những cơn đau
Vết thương nào cũng cho nhau bẽ bàng
Tôi về lặng ngóng sương tan
Mà nghe rớt một chiều vàng tái tê
Đường vui em hãy đi về
Có gì mà nhớ câu thề phù du
Mộng đà xót tím lời ru
Tiếc chi mà níu tình mù mịt trôi
Đành thôi buổi ấy xa rồi
Đèn khuya hắt bóng lạnh trời phôi phai
Hắt hiu mưa đổ sông dài
Để tôi còn ngỡ bóng ai lần về…
Như chiếc lá chiều
Hóa ra tràn tóc bạc
Thế mà ta không hay
Nhìn mây trôi hoàng hạc
Thời gian đã cạn ngày
Tỉnh mê buồn trăm cõi
Hơi đâu se sắt lòng
Một chiều hong sương khói
Chợt thấy mình hư không
Ta treo chiều bạc mệnh
Vào giữa ngày thiên thu
Gã thiền sư thắp nến
Hái câu kinh xa mù
Ai về bên chánh điện
Ta gửi vài lời ru
Hiên trăng chìm quạnh vắng
Đêm úa tàn thiên thu
Có còn gì đâu hỡi
Mây phủ kín khung trời
Ta ngồi chong mắt đợi
Chiếc lá chiều rụng rơi…
Nguyển Minh Phúc
- Từ khóa :
- NGUYỄN MINH PHÚC