khaly chàm
không ẩn dụ điều gì
đốm lửa loé sáng
sợi khói được ý thức
sẽ là một hội chứng
cùng kỹ năng ứng dụng sản sinh nỗi tuyệt vọng
thời gian thinh lặng bao điều bí mật
sự vỡ máu từ mầm trí tưởng
những cú pháp mở mắt trong ngọn đèn đã tắt
con chữ hoài nghi về thiên đường
ngã sấp vào vòng xoáy đêm đen
hiện tại cái bóng tôi đang lẩn trốn nơi đâu
dễ chừng đã hơn bốn mươi năm
kẻ khóc người cười
những gương mặt hờ hững lướt đi như gió
ngợi ca hay nguyền rủa
khi tôi đang mang thai câu thơ của bầu trời xanh
từng ngày được xác tín là tàn tro bí ẩn
vết thương di trú từ ký ức trở về
nhìn tương lai biến hoạ trong lời nói của quỷ
linh hồn tôi cùng với lịch sử
bay chấp chới giữa rờn rợn u minh
chỉ còn lại những hình nhân rỗng trắng
đang bị mặt trời thắt cổ
buổi sáng & khái niệm
những phiên bản của nỗi sợ hãi
luôn được uốn cong thành dấu hỏi
đầu ngâm vào nước màu đen kịt
chổng ngược chân lên bầu trời hình tròn
những cặp tròng kính đã bị mờ đục
không thể đổ lỗi
nguyên nhân sự bốc hơi từ ly cà-phê đểu
hay hình như - có thể - hoặc là
bản tin buổi sáng trong ngày
ấm ớ nhà nước ngọng nghịu
viển vông chuyện biển đông
trí trá chuyện tham nhũng
cùng nhau hô hào
du lịch ra quần thể đảo để ói mửa
như thế thể hiện lòng yêu nước
rất nhiều chuyện chỉ để nói suông
có tin hay không thì tuỳ
buổi sớm mai
quán cóc góc phố
còn vương chút âm hồn
nhìn đời qua hai mảnh ve chai
không nghe được tiếng chim hót
trên bầu trời
vọng âm rên rỉ của chiếc quan tài bay
nhưng chẳng có ma nào buồn ngước mặt
nhận thức trong sự tưởng tượng
mặt trời động kinh ngáp hơi thở lửa
đồng bóng đỏ mặt diễn tuồng
kịch bản bi hài dài hơi thiên niên kỷ
bất chợt vực thẳm đã được khép lại
biển cuồng nộ cũng phải lặng im
con người bắt đầu bàn tán về số phận
chúng ta thất lạc nhau trong ánh sáng
có thể từ hàng ngàn năm
làm sao biết được bao nhiêu kiếp tái sinh
cứ nghĩ là đã bị bịt mắt
và được dẫn độ ra khỏi vùng u mê
những thanh âm trần thế bị đứt lìa
ta và em không biết nói
miệng ngậm câm giữa rừng xảo ngữ
hộp sọ loài linh trưởng trong lồng kính
nhìn xuyên qua những linh hồn rỗng ruột
mê dại những bàn tay vuốt nhọn ý tưởng
bóng đêm đang mang thai ngọn đèn
soi sáng mặt nạ người đồng hiện cùng giấc mơ điên loạn
biến thức của hiện tại
mùa màng có thể tĩnh lặng
không ngừng huỷ hoại trong cơn mê của đất
tiếng nấc của loài chim từ vòm cây rụng xuống
khởi sinh thứ ánh sáng trầm đục
tan nhanh vào đức tin không màu
nên đời sống luôn hoá điên rồ
dòng sông hoán dụ những đám mây
hàng tỉ hạt nước li ti chờ mở mắt
tôi ngồi câu chiếc bóng của mình
ký ức trôi dạt như một lời nguyền
em nói là muốn tranh luận với tôi
về sóng âm thanh trong từng mạch máu
đang bị thời gian gặm nhấm
và những thực thể cụt đuôi loé sáng rồi vụt tắt
tôi cảm nghiệm những giấc mơ luôn rỗng trắng
dường như mùi tái sinh đã bay về
đậu bên khung cửa mùa hè
diễn thuyết một lập trình trên vòng cung tuẫn nạn
hôm nay chúng ta là con bù nhìn
giấu mặt vào nỗi cô đơn
mong chờ được chết theo biểu đồ quá khứ
nhận thức muộn màng
ta chạm tay vào nơi thiêng liêng của đá
để cảm nhận hơi thở đang cháy từ lửa xanh
những hạt bụi không bao giờ ngơi nghỉ theo vòng xoay định nghĩa chu kì
một hành tinh nhung nhúc động vật khách thể
nhiều tham vọng tiếp nối nhau trở thành một sâu chuỗi
những bí ẩn vụn vặt nhảy múa trong kẽ răng loài người bản năng như loài thú dữ
khước từ hay khẳng định khi phải sống chấp nhận đau khổ và lạc thú…
có đúng thời gian cũng chỉ là một hình ảnh vĩnh cửu?
từ thượng nguồn dòng sông đang mơ hiện những đám mây xám lạnh
ta đang mơ thấy mình trống rỗng không phải một thực thể kết tụ bỡi hàng triệu tế bào
có thể em đang mơ là một trái cấm ngọt ngào giữa tri thức khờ khạo nơi ta
làm sao thoát khỏi ngôn từ dung tục đã trở thành nhạc điệu ru đời
ai cao giọng tuyên bố cấm kỵ môi hôn mơn trớn vào chân những tượng đài
tình yêu thương đang thể hiện từ hình tượng của đá
nếu có chăng là sự nhận thức muộn màng [?]
khái niệm đêm #1
khép lại ngày
chớp cửa nghiến răng
còn sót lại đóm sáng cuối cùng
vụt tắt
những dây leo
từng đêm vươn lên
tìm hơi thở trên rào kẽm gai gỉ sét
giấc mơ đang trổ hoa gần hơn với cái chết
trong sự trỗi dậy
loài bướm đêm quên đi quá khứ
những giọt sương luôn nguỵ trang
không thể hiểu được tiếng chuông ngân
khi lời thánh ca khoác áo choàng đen
đi xuyên qua bức tường
thuỷ tinh va chạm
âm thanh chảy tràn thảm sát bóng đêm
côn trùng chậm chạp
bò trên khuôn mặt bản tin dự báo thời tiết
tôi nhìn chiếc bóng của mình
trôi bập bềnh về vùng mặt trời tử nạn
khaly chàm
- Từ khóa :
- KHALY CHÀM