Khi đèn phụt tắt thì tôi đang ngồi đọc sách ở phòng khách, đã hơn nửa đêm và tôi thì ở lưng chừng của một tiểu thuyết. Rất nhanh chóng mọi thứ chìm trong bóng tối và sau đó là khoảng hai giây hoàn toàn tĩnh lặng, có thể nghe rõ tiếng gió đang rít bên ngoài cánh cửa báo hiệu một cơn mưa đã tới gần. Tôi ngồi cứng đờ trên ghế trong hai giấy ấy, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách đang giở ra nằm trên đùi, giờ nó như con thú đang ngụy trang trong bóng tối. Sau hai giây tĩnh lặng thì khắp mọi nơi vang lên đủ loại âm thanh, tiếng trẻ con ré lên khóc kéo theo tiếng chó sủa, mèo kêu. Giọng sang sảng của một người đàn bà trung niên kêu ai đó thắp nến. Rồi tiếp theo ánh sáng xuất hiện, lập lòe như ma trơi, những ngọn lửa vàng yếu ớt hắt vào khung cửa sổ. Ánh sáng mờ nhạt di động như vật thể sống, chúng khuếch đại cái bóng của mọi sinh vật, hắt lên những bức tường và các bề mặt tạo thành những hình thù dị hợm.
Bóng tối dày đặc không đáng sợ bằng cảnh tranh tối tranh sáng này, khi trí tưởng tượng của con người bị kích thích trương phình đến mức dẫm phải chính nó. Tầng tầng lớp lớp tưởng tượng chồng chất lên nhau tạo thành những hình ảnh ma quái.
Tôi vẫn ngồi im trên ghế, đóng sách lại và đặt xuống bàn. Ngả người ra sau tôi gác hai chân lên bàn. Ánh sáng và âm thanh vẫn tiếp tục bên ngoài kia, những cái bóng vẫn đang di động.
Chừng mười phút sau mọi thứ dần yên ắng trở lại, tất rất xa vọng lại âm thanh đều đều của máy phát điện chạy bằng xăng. Trong ngôi nhà của tôi mọi thứ vẫn tối om, tôi không định thắp nến, hơn nữa cũng chẳng có để mà thấp. Từ khi được thừa hưởng ngôi nhà này tôi ít khi quan tâm, chăm sóc nó như những ngôi nhà bình thường khác. Tủ lạnh thường xuyên trống rỗng, các ngăn tủ trong bếp có những gói mì ăn liền đã hết hạn từ lâu, phòng tắm đôi khi cả tháng trời không có dầu gội đầu. Ngôi nhà giống một hang động tiện nghi hơn là nơi ở, nó thường xuyên thiếu các nhu yếu phẩm lặt vặt cần thiết cho cuộc sống. Dù đã ở đây vài năm trời những tôi vẫn mang tâm trạng của người đang ở trọ trong phòng khách sạn, rằng rất có thể ngay ngày mai mình sẽ dọn đồ đi và chẳng bao giờ trở lại nữa. Dù vẫn chú ý giữ gìn sạch sẽ căn nhà mà người mẹ nuôi cho mình nhưng toàn bộ ngôi nhà lại thiếu hơi thở của một cuộc sống thật sự.
Và hình như chính tôi cũng thiếu cái hơi thở ấy, đúng hơn tôi đã lây nhiễm kiểu sống tạm bợ của mình cho ngôi nhà.
Đêm đó chúng tôi ngủ với nhau, sáng hôm sau cô ta bỏ đi không nói một lời, từ đó về sau chúng tôi không bao giờ liên lạc với nhau nữa. Có lẽ khi chúng tôi làm tình cô ta cũng ngửi được bản thân tôi cũng không có hơi người.
Khi không còn ánh sáng tôi cũng lờ mờ cảm nhận được cái mà cô gái nọ đã nói khi vừa bước vào nhà. Cái thứ mùi không phải của con người.
Nhắm mắt lại, một thứ bóng tối sâu hơn bắt đầu ập xuống, tôi ngồi im cảm nhận nó. Gió bắt đầu dữ dội hơn, làm những cánh cửa sổ đập vào khung một cách gấp gáp.
Trong đầu tôi miên man những ý nghĩ không xác định. Dù không cố ý nhưng trong trí óc đang bắt đầu hồi tưởng lại các mẩu chuyện kinh dị. Có chuyện rất rõ ràng, nhưng cũng có chuyện chỉ là một hình ảnh mơ hồ hay một giọng nói, một từ ngữ. Không biết từ khi nào mà bóng tối đã mời gọi nỗi sợ đến, tôi cảm thấy da thịt mình đang xù lên những cái gai vô hình cảnh giác trước mọi thứ. Trong tâm tưởng tôi biến thành một con nhím, cuộn tròn lại chỉa gai ra tứ phiá. Và rồi, từ trong bóng tối của đáy mắt, trí tưởng tượng lớn lên như một vệt dầu loang trên mặt nước. Đó không phải một nỗi sợ rõ ràng, chỉ là cảm giác bị đe dọa bởi một kẻ thù vô danh đang ẩn mình.
Có tiếng ai đó đập cửa làm tôi giật nảy mình, tiếng đập liên hồi như hối thúc, rồi một giọng đàn ông vang lên.
Tôi đứng dậy, lò dò bước ra cửa rồi vặn nắm đấm.
Bên kia là một gã đàn ông hoàn toàn xa lạ, bộ dạng của anh ta chắc chắn không phải dân sống ở khu này hay thành phố này. Người lạ mặt giơ cao một cái chân nến kiểu cổ có cắm một cây nến lớn ngay giữa, ngọn lửa bao quanh tim nến phừng phực cháy như một bó đuốc. Trên vai người lạ mặt là một cái ba lộ nặng trịch đã cũ kỹ. Qua ánh nến gương mặt anh ta hiện ra với những góc cạnh bạo liệt: chân mày rậm xếch lên một cách dữ dội, đôi mắt tóe lửa, sống mũi thẳng, gò má cao, hốc hác, khóe miệng hơi nhếch lên cái cằm tua tủa râu ria. Người lạ mặt choàng một cái khăn len rách rưới trên cổ, vận áo khoác xám vài chỗ đã ngả màu bên trong là áo thun trơn màu tím sẫm, một phần của cái quần jean rách rưới được chiếu sáng, còn đôi chân của anh ta thì chìm trong bóng tối. Khuôn mặt người lạ không trẻ cũng không già, nếu có gì để miêu tả thì đó là cảm giác dạn dày sương gió. Sư khắc khổ hằn lên nét mặt không giấu nỗi cái kiêu ngạo, bất cần trong ánh mắt.
Tôi hỏi, vẫn giữ chặt tay nắm.
Bất giác tôi cũng nhìn theo người lạ mặt, sau lưng vẫn là những đồ vật quen thuộc, quyển sách đang nằm im trên bàn và cái ti vi thì ở trong góc cầu thang, vài sợ dây điện hờ hững vắt qua khoảng không. Nhưng có vẻ như tất cả những đồ vật ấy đang méo mó, lệch lạc khi ở trong cảnh tranh tối tránh sáng. Sự thay đổi diễn ra từ từ nhưng chắc chắn. Cái mờ ảo của ánh lửa làm mọi thứ cong vẹo. Tôi nhìn lối đi dẫn xuống bếp đang chìm trong bóng tối, và cái cầu thang đi lên lầu nhu bị nuốt chửng mất vào đêm đen. Bất giác tôi thấy rờn rợn, không biết đó là cảm giác do người đàn ông lạ mặt đem lại, cảm giác của riêng tôi hay bản thân ngôi nhà vốn dĩ đã luôn đáng sợ như vậy.
Tôi nhìn gương mặt của người lạ một lúc rồi nuốt nước bọt. Có cảm tưởng tôi đang biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi, co rúm người lại trước một câu chuyện kinh dị nào đó.
Chưa kịp nói hết câu tôi đã bị đẩy lùi lại một cách dứt khoát, người lạ mặt dấn tới rồi thảy cái ba lô của mình xuống sàn nhà, nó tạo ra một âm thanh nặng trịch cùng với tiếng lanh canh va đập của các đồ vật bằng kim loại bên trong.
Nói rồi anh ta đặt cái giá nến lên bàn ngay cạnh cuốn sách và ngồi xuống ghế, đúng cái ghế mà lúc này tôi vừa ngồi. Những gì anh ta nói dường như chạm đến cõi sâu thẳm của tâm can tôi. Có cái gì đó ở người đàn ông này khiến tôi không thể đuổi anh ta ra khỏi nhà; giống như một giấc mơ dữ người đàn ông này đem đến những tin tức đáng sợ và không thể bị gạt bỏ một cách đơn giản được.
Người lạ mặt hơ hai bàn tay của mình trên ngọn nến chẳng buồn nhìn tôi, trong đôi mắt anh ta chỉ thấy ánh lửa đang rung động.
“Thợ săn” liếc nhìn tôi trong vòng một giây, không rõ anh ta đang nghĩ gì trong đầu; chỉ là một tia nhìn sắc lẻm nơi khóe mắt. Có vẻ anh ta muốn cân lường tôi trước khi quyết định nội dung mình sẽ nói và cách nói như thế nào.
Thật kỳ là nhưng hình như bóng tối đã làm giọng nói của anh ta thay đổi, nó mang âm vực và sức nặng khác hẵn lúc nãy. Có tiếng bật lửa khô khan, “Thợ săn” thắp nến lên bằng một cái Zippo cũ kỹ, anh ta đóng nắp lại và nhét nó vào trong túi áo khoác.
Trời bắt đầu đổ mưa, rất nhanh chóng cơn mưa trở nên dữ dội, một tia chớp lóe lên rất gần và tiếng sấm rền vang làm vài ba đứa con nít xung quanh khóc ré. Chó mèo lại được dịp théc lác nhưng tiếng mưa át đi tất cả âm thanh, khiến chúng chỉ còn là những tiếng động mơ hồ nhỏ nhoi.
“Thợ săn” đứng lên, anh ta cầm theo cái giá nên và bước xuống bếp. Tôi lẳng lặng theo sau, sự việc không còn tuân theo lý lẽ thông thường nữa, một người đàn ông xa lạ đang đi lòng vòng trong nhà tôi, dẫn dắt tôi theo ý muốn của hắn. Dường như mọi chuyện đều có thể xảy ra vào một đêm mưa và tăm tối như thế này.
Có khi những lời nói của anh ta khiến tôi thấy sợ và không muốn ở trong nhà một mình nữa vì vậy tôi đã chấp nhận cho một người lạ vào nhà một cách dễ dàng. Tuân theo những hành động và lời nói của anh ta một cách máy móc. Có khi chính anh đã dự liệu điều này ngay từ đầu, nỗi sợ được gợi ra qua ánh nến chập chờn và những câu nói mơ hồ, khơi dậy thứ đã ngủ quên trong tiềm thức khiến tinh thần tôi bị đánh gục.
Bất giác tôi nghĩ chính người đầu tiên nói về “Quái vật” đích thị chính là “Quái vật”.
“Thợ săn” chỉ vào cái giường tôi kê ở góc bếp, trên đó chăn gối bị xô lệch như mọi khi còn drap giường thì nhàu nhĩ.
Cạnh bên giường là một cái tủ sách nhỏ, “Thợ săn” săm sõi kỹ từng quyển sách một.
Không trả lời “Thợ săn” đi tới chân cầu thang. Anh ta nhìn lên, ở đoạn giữa những bậc thang như bị bóng tối nuốt chửng và tít trên cao ẩn hiện đường nét mờ nhạt của một cánh cửa gỗ đóng kín; đằng sau đó là phòng ngủ của mẹ nuôi tôi, căn phòng vẫn được tôi lau chùi và dọn dẹp mỗi ngày.
Anh ta đứng trầm ngâm một lúc rồi quay trở lại phòng khách và ngồi xuống y như lúc đầu, “Thợ săn” chép miệng rút một điếu thuốc từ túi áo khoác rồi mồi bằng ngọn nến đặt trước mặt. Anh ta rít một hơi dài vẻ mặt khoan khoái như vừa trút được gánh nặng. Phả khói chậm rãi “Thợ săn” thả lỏng đôi vai.
Chúng tôi im lặng, “Thợ săn” lại tiếp tục nhìn ngọn lửa còn tôi thì quan sát cái màn hình ti vi tối đen. Bên ngoài gió vẫn gào rít hòa cùng với tiếng mưa ồn ã.
“Thợ săn” lắc đầu cười vài tiếng khô như ngói.
“Thợ săn” mỉm cười đầy ẩn ý rồi lại ngả người trên ghế. Cái vẻ úp úp mở mở của anh ta làm tôi khó chịu.
“Thợ săn” không trả lời, anh ta mồi thêm một điếu thuốc nữa; chúng tôi cứ ngồi trầm ngâm đối diện nhau. Tôi suy nghĩ về những điều mà người đàn ông xa lạ này nói, dường như chúng có lý nhưng cái lý ấy cũng rất mơ hồ, nó chỉ là một phần của sự thật, như một tảng trôi đang ẩn mình dưới làn nước. Anh ta vẫn đang dẫn dắt tôi vào những định nghĩa là lý thuyết của riêng mình. Nếu “Quái vật” là thứ không thể hình dung thì sao anh ta săn được nó?
Kẻ săn được “Quái vât” dường như cũng chính là “Quái vật”.
Nếu muốn tôi có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà mình rất dễ dàng, chỉ cần một câu nói dứt khoát, vài hành động rõ ràng. Nhưng người đàn ông này đã tới vào một đêm tĩnh mịch và khơi dậy một cái gì đó, anh ta tỏ ra mình biết nguồn cơn của nỗi sợ và sự bất an. Và rộng hơn là những sự bất thường vẫn xoay vần quanh cuộc đời tôi. Anh ta tới và đào xới những cái hố sâu hoắm trong tiềm thức tôi, nếu tôi không đi tới tận cùng để biết bên trong hố có gì thì sự việc sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Nỗi sợ sẽ vẫn ở đó, một nỗi sợ mơ hồ không bao giờ có điểm dừng.
Ngọn lửa làm những đường nét trên khuôn mặt “Thợ săn” nhòe đi, có cảm giác như các phần của khuôn mặt đang từ từ lẫn vào nhau rồi lại tan ra, xáo trộn sau mỗi lần ngọn lửa thay đổi hình dạng. Đêm đang trải ra và dường như vô tận với cơn mưa không ngớt bên ngoài. Tôi rút điện thoại ra định xem giờ nhưng nó đã hết pin từ lúc nào.
Nói tới đây đôi mắt của “Thợ săn” mở to, từ trong đáy mắt một ánh sáng kỳ quái lóe lên và trong vài giây cả khuôn mặt anh ta biến đổi vì một luồng cảm xúc mãnh liệt đang khuấy đảo bên dưới.
“Thợ săn” bĩu môi, anh ta có vẻ thất vọng vì ý mình không được hiểu rõ.
“Thợ săn” búng đầu lọc điếu thuốc ra ngoài cửa sổ một cách điệu nghệ rồi chép miệng lãnh đạm. Cây nến đã cháy được quá nửa, sáp nến xam xám tràn xuống cả mặt bàn hết lớp này tới lớp khác chồng chất lên nhau.
Chống cùi chỏ lên bàn “Thợ săn” đẩy giá nến qua một bên rồi thì thầm từng tiếng một trong khi mặt chồm về phía tôi.
“Thợ săn” vò hai bàn tay mình vào nhau và nghiến răng tức tối.
“Thợ săn” nháy mắt một cái, anh ta vùi ngón tay mình vào lớp sáp còn chưa đặc hẳn, săm soi cái ngón tay bọc sáp dưới ánh lửa “Thợ săn” chờ cho nó khô đi rồi tỉ mẩn gỡ lớp sáp như một con rắn đang từ từ lột da.
“Thợ săn” nhếch mép trỏ vào sống mũi mình.
Nói xong anh ta lại ngả người ra ghế, khuôn mặt giãn ra, dường như đang suy tư với một nét buồn bã ẩn hiện. Lông mày anh ta vẫn hơi xếch lên nhưng đôi mắt đã dại đi hướng về một nơi chốn xa xôi nò khác, “Thợ săn” ngồi bất động trên ghế chẳng buồn làm hay nói gì nữa.
Đêm còn rất dài và cơn mưa bên ngoài thì như vô tận, gió vẫn đập vào những ô cửa một cách đều đặn, ngọn lửa bập bùng ngày một lớn hơn khi cây nến đang dần ngắn lại. Tôi nhìn kỹ cái giá nến, nó đã cũ kỹ lắm rồi nhưng những hoa văn trên ấy vẫn còn sắc nét, rõ ràng. Kéo giá nến lại gần tôi ngồi bệt xuống sành nhà đưa mặt sát vào những nét hoa văn. Giá nến được chạm trổ rất tinh xảo, cái mới đầu tưởng chừng chỉ là những hoa văn trang trí bình thường khi nhìn thật gần mới nhận ra là những hình ảnh có ý nghĩa.
Tôi lần tay theo những nét chạm khắc. Những hình vẽ dường như đang di chuyển trong ánh sáng chập chờn. Bức vẽ mô tả một người đàn ông đuổi theo con vật khổng lồ, một con rắn với cả chục cái đầu. Anh ta dùng mọi cách để giết nó có lúc đặt bẫy, có lúc đánh trực diện; có khi dùng lưa, có khi dùng nước, lúc khác lại dùng độc dược. Mỗi lần như vậy một cái đầu của con rắn rơi xuống nhưng cũng mỗi lần như vậy người đàn ông mất một bộ phận trên cơ thể. Tay, chân, mắt, mũi, miệng lần lượt mất đi, thậm chí là cả bộ não và cái đầu cũng rơi xuống; cuối cùng anh ta chỉ còn lại thân mình trơ trọi nhưng vẫn cứ lăn đi tìm con rắn. Càng lăn anh ta càng mỏng đi và trải dài hơn, như một miếng đất sét bị lăn tròn trên nền đất. Rồi cuối cùng người đàn ông biến thành một con rắn. Anh ta gặp con rắn nhiều đầu lúc trước giờ chỉ còn lại duy nhất một đầu. Hai con rắn giao phối với nhau và đẻ ra một bọc trứng. Bức tranh cuối cùng mô tả những cái trứng ấy. Có cái nở ra thành một ngôi sao, có cái nở ra thành con rồng, cái khác lại thành một người phụ nữ. Cuối cùng là một quả trứng nở ra một con rắn nhiều đầu. Và khi ấy chân nến cũng đã đi trọn một vòng để về bức tranh đầu tiên, người đàn ông đuổi theo con rắn nhiều đầu.
Liếc nhìn lên “Thợ săn” tôi bỗng giật mình, từ góc độ này, khi nhìn qua ánh lửa anh ta như không có đầu và tay phải. Hai bộ phận đó đã bị một thứ bóng tối bí ẩn nuốt chửng.
Vội vã ngồi dậy tôi đẩy giá nến ra xa.
“Thợ săn” nhướn mày nhìn tôi một lúc chẳng rõ là đang nghĩ gì trong đầu.
Rồi không biết vì sao, tôi thiếp đi, dù đang ngồi đối diện một người đàn ông xa lạ và đáng nghi nhưng tôi vẫn ngủ một cách dễ dàng. Như thể có một thứ bùa mê nào đó trong cử chỉ, hành động và lời nói của “Thợ săn” làm tôi lạc vào cơn ngủ vùi mê man, bất tận.
Trong giấc ngủ tôi thấy mình sải bước trên một đồng cỏ bất tận. Những ngọn của héo úa tựa như đã chết, trên đầu từng mảng mây trắng khổng lồ đứng im không di chuyển.
Tất cả đều đứng lặng chỉ có tôi là bước đi.
Tôi đi tới một tán cây nằm trên ngọn đồi nhỏ, ở đó một con cáo với bộ lông màu cam sáng đẹp đẽ cố bắt một con rắn nằm cuộn tròn trong bọng cây. Mỗi lần con cáo thọc chân hay mỏ vào thì con rắn lại phát ra những tiếng kêu làm con cáo sợ hãi và rụt người lại. Khi vừa thấy bóng tôi con cáo hoảng hốt và chui luôn vào bọng cây. Tôi ngồi xuống nhìn vào bên trong bọng cây những chẳng tháy gì ngoài bóng tối sâu hoắm, từ đó vọng ra tiếng của con cáo và con rắn. Cả hai đang giao chiến với nhau, chúng rên rỉ và gào thét dữ dội, có cả tiếng móng vuốt và răng nanh cắm vào da thịt.
Một lúc sau chẳng còn tiếng động gì nữa, có vẻ như cuộc chiến đã kết thúc.
Và rồi từ chốn sâu thẳm của bóng tối một đôi mắt xuất hiện, đôi mắt mở to đỏ rực như lửa, tưởng chừng đôi mắt ấy muốn thiêu cháy cả linh hồn tôi. Bên trong bọng cây phát ra một tiếng gầm gữ đầy đe dọa. Âm thanh ấy chẳng ra tiếng rắn mà cũng chẳng giống tiếng cáo, đúng hơn nó không giống với bất kỳ âm thanh nào mà tôi từng được nghe.
Đôi mắt nhắm lại, có tiếng sột soạt ngày một xa dần bên trong bọng cây. Con vật bí ẩn đã bỏ đi, chui xuống nơi tận cùng của bóng tối.
Tới đây thì giấc mơ kết thúc, tôi thức dậy và nhận ra đã hơn tám giờ sáng.
Không thấy bóng dáng “Thợ săn” đâu cả, cửa chính thì mở một cách hớ hênh. Khép cửa lại tôi đi một vòng quanh nhà kiểm tra lại mọi thứ, tất cả vẫn còn nguyên ở vị trí cũ ngoại trừ quyển sách đặt trên bàn, quyển sách mà tôi đang đọc dở thì cúp điện. Khi tôi đang kiểm tra phòng ngủ của mẹ nuôi thì có người gõ cửa bên dưới.
Đứng trước ngưỡng cửa là ba người đàn ông, hai người trung niên mặc áo khoác đen với quần tây đen đội nón lưỡi trai trắng, nhìn họ như đang mặc một kiểu đồng phục nào đó. Đi sau họ là một người trẻ hơn mặc quần áo công an. Thấy tôi anh ta gật đầu chào, đó là viên công an phụ trách khu vực tôi đang sống.
Một trong hai người đàn ông trung niên rút trong túi ra một tấm ảnh lớn và giơ lên trước mặt tôi.
Trong ảnh là khuôn mặt của một người đàn ông, mặt anh ta hiện ra với những góc cạnh bạo liệt: chân mày rậm xếch lên một cách dữ dội, đôi mắt tóe lửa, sống mũi thẳng, gò má cao hốc hác, khóe miệng hơi nhếch lên cái cằm tua tủa râu ria
Tôi mỉm cười rồi khẽ lắc đầu.
Đón lấy mảnh giấy tôi hỏi buâng quơ.
Hai người đàn ông cúi chào, cả ba quay đi gõ cửa những nhà khác.
Chiều hôm ấy tôi đi mua một tá nến đặt trên đầu tủ lạnh dự trữ cho những đêm cúp điện, nhìn đống nến một lúc tôi tự nhủ với chính mình.
“Phải biết sợ hãi bóng tối!”
Phải biết sợ hãi bóng tối…
THIÊN DI
2/9/2016.