- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ THÁI BÌNH

04 Tháng Tư 20162:45 SA(Xem: 27001)



binh Thuan- nhnam
Bình Thuận - ảnh Nguyễn Hoàng Nam
















LTS: Thái Bình là bút danh của người làm thơ ở Phan Thiết. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những thi phẩm của Thái Bình, nhẹ nhàng và rạt rào như sóng từ biển khơi , như "Phan Thiết, Một Ngày Rất buồn", như "tiếng cắt kè trong đêm" và hư vô như " đi núi tà cú" tìm Phật chũa chứng sàu bi...

TẠP CHÍ HỢP LƯU

 

 

PHAN THIẾT, MỘT NGÀY RẤT BUỒN

 

Một ngày giữa tháng tư

Một ngày nóng bức

 

Mặt nạ

Dùi cui

Những tấm lá chắn

Hụ còi

Lồng lộn lao về phương bắc

 

Cổ cồn

Cravat

Những lời chúc tụng

Hụ còi

Ồn ào trở lại phương nam

 

Internet chập chờn

Phương đông

Su bom

Rít lên rồi lịm tắt

Không cần còi hụ tiễn đưa.

 

Phan Thiết

Mây Chùng

Mất núi

Một ngày rất buồn

Ngồi ngóng mùa của những cơn mưa.

                                                TB

                                          16/4/2015

 

TIẾNG TẮC KÈ KÊU TRONG ĐÊM

 

Tiếng tắc kè kêu, rơi trên la phông

Nữa đêm sao mày làm tao thức giấc

Mày đang  cười hay là mày đang khóc

Đôi khi tiếng cười nghe cũng não lòng

 

Tiếng tắc kè trong đêm nghe chơi vơi

Tuổi đời mày được tính bằng tiếng nấc

Còn đời người lại được tính bằng cung bậc

Của những thăng trầm thế thái nhân gian

 

Tám năm rồi mày vẫn trên la phông?

Mày có đổi màu không? tao không biết.

Độ tháng tư, lại buông lời hối tiếc

Làm tao cũng thậm thượt tiếng thở dài.

 

Tiếng tắc kè rơi qua ngang đôi vai

Giấc mơ trở mình bất ngờ vụt tắt

Đêm lai tiếp tục hành trình câm lặng

Mãi miết đi, đi về phía các vì sao.

 

ĐI NÚI TÀ CÚ

Tháng giêng lên núi đi tìm Phật

Ngó xuống dưới đời thấy quanh co

Nhưng nghĩ quanh co đời mới thật

Bần thần mang nặng mối so đo.

 

Gió núi chao đao thuyền Bát Nhã

Rừng khuya văng vẳng Chú Đại Bi

Chập chờn, mê tỉnh muôn chư Phật

Thôi thì…Thôi cứ mộng vô vi

 

Tháng giêng lên núi tìm cây thuốc

Chữa chứng sầu bi, khiếp nhược đời

Thâm u cạn lệ dòng khô nước

Ta vẫn là ta… kẻ thất thời

 

Sêng sang xuống núi lòng rất lạ

Mặc dù tay nãi vẫn trống không

Không tìm thấy thuốc,  không thấy Phật

Một vạt rừng xuân …Chợt ấm lòng.

 

Thái Bình

Phan Thiết, Bình Thuận VN

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tám 20151:33 SA(Xem: 35042)
Mang tiếng lấy chồng có cái mát Việt Kiều gia thế, sang đến nơi mới vở lẽ gả ta chỉ giàu mỗi mớ chữ vô dụng, uổng công thị mưu toan tính toán lấy chồng đi Mỹ. Bỏ làng bỏ xóm theo gả sang đây sinh con đẻ cái, thị làm việc đầu tắt mặt tối. Làm quần quật bao nhiêu cũng không đủ ăn thua với thiên hạ.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30414)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:45 SA(Xem: 30971)
Khung cửa sổ. Những con người đang di chuyển ở phía dưới con đường. Tạp âm trộn lẫn vào nhau: tiếng người và tiếng còi xe rú rít. Nga tìm kiếm một chút trong trẻo xung quanh, nhưng cái váng vất kia chỉ làm bẹp dí quả tim xuống phía dưới lồng ngực.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32640)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
06 Tháng Tám 20152:42 SA(Xem: 31523)
những mảnh vỡ quá khứ một hôm cắt đứt niềm tin cái thói hèn trở chứng trong một ngày bi quan
06 Tháng Tám 20152:28 SA(Xem: 15738)
Lễ Đầu Hàng Của Ông Cháu Mạc Đăng Dung (30/11/1540-29/4/1541) tiếp cận một thời khoảng dày phủ sương mù của những cuộc tâm lý chiến giữa Trung Hoa và Việt Nam, kéo dài từ thời thượng và trung cổ, tới hiện tại, cũng như các phe phái đối nghịch nhau tại mỗi nước.
04 Tháng Tám 20151:25 SA(Xem: 31944)
“ Tôi nhìn người đàn bà qua lớp gương mờ - tái nhợt như một cái xác chết di động. Gương mặt người đàn bà còn tinh tươm những trăn trở, héo úa. Cơn hoảng loạn còn in sâu vào đồng tử, nó trao tráo như mắt của một con cá đang mắc vào chiếc lao móc.”
04 Tháng Tám 20151:15 SA(Xem: 33922)
Em khóc trên ngực anh bằng đôi mắt của ngàn năm về trước nơi chúng mình gặp nhau miệng vực thấy cánh sao rụng xuống lưng chừng
02 Tháng Tám 201511:48 CH(Xem: 31002)
Cô chờ cho thời gian trôi dần tới nửa đêm, trong căn phòng không bật đèn bóng tối như đang trùm lấy tất cả; nằm trên tấm nệm mỏng, cô nhìn lên trần nhà. Một con thằn lằn đang ẩn mình trong bóng tối thỉnh thoảng lại chắc lưỡi khe khẽ. Đêm tưởng chừng như tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa trong mình vô vàn âm thanh.
02 Tháng Tám 20152:00 SA(Xem: 32485)
Nguyễn Đình Toàn có bút hiệu ban đầu là Tô Hà Vân nhưng thành danh với tên thật và cũng là bút hiệu chính thức sau này; sinh ngày 6 tháng 9 năm 1936 tại huyện Gia Lâm, bên bờ sông Hồng, ngoại thành Hà Nội. Di cư vào Nam 1954, Nguyễn Đình Toàn bắt đầu viết văn làm thơ, viết kịch, viết nhạc, cộng tác với các tạp chí Văn, Văn Học