- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

SINH LINH CỦA ĐẤT

02 Tháng Chín 201511:35 CH(Xem: 30033)

NHAThu-Hue 2015
Nguyễn Hoàng Anh Thư - Huế 2015



Có một sự xáo trộn trong mùa đông năm nay bắt đầu từ chiếc áo màu đỏ cô mặc. Đó là chiếc áo len mang hơi ấm của ba con người, ba cuộc đời kéo dài trọn một thế kỷ trừ ra những năm nó nằm vạ vật ở một nơi nào đó mà cô đã làm thất lạc. Nó đã cũ, đã ngả màu gần như màu huyết dụ. Những sợi len được bện thật chắc chắn, cô hình dung nó được bện từ sự tin cậy của những người thân.

Mẹ cô nói, mùa đông chải thật ấm mái tóc trước khi bước ra đường, khi những làn bụi sương mới không làm lạnh được đầu của con gái mẹ. Cô lại rất lười, thường hay vấn cao mái tóc, như thế nó làm cô trông già dặn hơn rất nhiều. Cô thích thế, mặc, cô thấy mình thật kiêu hãnh với cái ót cao lên sau cái áo khoác cao cổ.

Hôm nay đã mồng một, hoa cúc vàng rực một góc chợ với mùi nhang trầm thoang thoảng. Cô đi lễ chùa cúng vía bà và mẹ. Ngôi chùa cô đến nằm hẻo hút ở một góc phố xưa. Con đường nhỏ vòng vòng với những hàng cây tự nhiên như chưa bao giờ có sự tỉa tót của bàn tay con người. Nó giống vườn của ngoại: có cây ổi xá lị già, có chậu hoa hòe xanh um, có cây lựu, chậu hoa sói ... tất cả đều gợi nhớ ở cô một điều gì rất gần gũi. Cô cảm nhận được mùi vị ở đây. Thứ mùi vị của thời thơ trẻ. Cái mùi nồng nồng cay cay chực xộc lên làm nước mắt cô trào ngược. Cái mùi mằn mặn quyện vào nhau thành thứ không khí mà cô thèm được hít thở giữa cuộc sống nóng chảy tất bật này. Hầu như tháng nào cũng vậy, từng ngón tay đan trần của cô vân vê những lời cầu nguyện và đôi mắt xa xăm hình dung.

*

 Cô cười phá lên:

- Haha...cái ông sếp ấy chỉ giỏi nũng nịu !

Mọi người cụt hứng, im bặt. Câu chuyện giữa giờ giải lao đã chấm hết chừng đó. Cô thường không ngồi chung một bàn trò chuyện với mọi người, cô vẫn ngồi nơi bàn làm việc, ăn cơm tự mang và uống thứ nước lá của cô tự nấu, thứ lá bướm bạc thơm thơm dìu dịu thật dễ chịu. Ngoài kia, câu chuyện của mọi người lao xao quá, về chiếc áo mới của sếp hôm nay sực nức mùi dầu thơm và cô nghe rất nhiều tiếng khen của mọi người. Quái! cô bị dị ứng với những thứ mùi nhân tạo. Nhiều khi cô tự hỏi: tại sao người ta không tạo ra được thứ mùi của người thân quen nhỉ? Cô nhớ phảng phất, rồi có ngày cô nhớ quay quắt, một thứ mùi mà cô không thể gọi tên được.

Rẹc rẹc ... những tờ fax chuyển tới khi cô chưa kịp ăn hết phần cơm. Cô nuốt nghẹn vì hôm nay cơm không có canh. Rẹc rẹc ..., công việc cứ trôi chuyển, ăn gian cả giờ giải lao. Tiếng rầm rì đã vãn trên những gương mặt đã mỏi mệt. Đã quá 5 giờ chiều.

*

Hình như tiếng cầu kinh đang rì rầm ở hóc tủ, khi cô đang đi tìm chiếc áo len của mẹ. Nó đang ở đâu đây. Cô không còn nhớ thật rõ về buổi cuối cùng mình mặc nó vào khi nào, vào năm nào ấy nhỉ. Mùa đông năm nay lạnh buốt. Dãy bàng nơi con đường trước nhà sắt se lên tận ngọn. Trời đã gần giáp Tết mà chẳng báo hiệu cho một sự khởi xanh. Cô vẫn đang loay hoay tìm. Cô cẩn thận lật từng thớ áo quần trong cái tủ cũ kĩ của mẹ. Nó yên phăng phắc, màu áo quần mỏng mảnh khói hương. Rồi cô xáo tung cả tủ áo quần của mình. Tiếng mối mọt từ đâu đó phát ra trên căn gác xép, rít rít những âm thanh nhỏ như xé toang sự im lặng mang đầy tiếng thở mệt nhọc. Cô vẫn đang tìm. Hôm nay cô quên bấm cái máy cát sét mở kinh cầu an.  Một mớ áo quần hỗn độn, ngổn ngang còn đậm mùi long não. Nó không có ở đấy. Cô đã bỏ quên từ rất lâu.

*

Sáng nay thành phố thức dậy muộn. Cô vẫn còn ngái ngủ và mang máng nhớ về giấc mơ đã trôi tuột trong sự tiếc nuối không thể cứu vãn đêm qua. Hình như nó chớp đỏ. Cô thấy vậy. Nó chớp đỏ cả một khu vườn, chớp đỏ cả những bàn chân chạy nhảy trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi trong cái lạnh buốt của mùa đông xác xơ thuở nọ. Mẹ bảo: “Con gái con lứa mà cứ ưa leo trèo, có ngày xoạc nết như chơi, mẹ cấm con đấy!” Thuở tung tăng còn đèo bòng lắm những điều nghịch ngợm, cô có nghe mẹ nói điều ấy đâu, cô đã quên.

Cô thấy một chớp đỏ trên những con thuyền ngược xuôi đi về trên một dòng sông hẹp. Ước muốn đóng băng. Cô chạy nhảy khắp những nẻo nhớ nẻo quên mà về.

Bây giờ có ai đi cùng cô đâu. Ngày xưa người ta gọi nhà cô là nhà “ mẫu hệ”. Ngôi nhà của mấy bà cháu cô chỉ có những bóng hồng tha thướt, những đôi bàn tay đảm đang gói trọn hạnh phúc cho nhau. Ngôi nhà có những đôi quang gánh dẻo quánh, mòn cả hai vai áo và bóng nhẵn mồ hôi.

- Nó đang bị móc trên ngọn cây đấy, rách hết cả rồi con ạ ! – tiếng mẹ cô

Cô giật mình, một thoáng nhớ quay quắt. Mặt trời đã ló những tia nắng thật lạnh lùng vào sáng hôm sau, qua cửa sổ và dửng dưng nhìn cô nằm chèo qoeo trên giường .

*

Leng keng…tiếng xe đổ rác như thường lệ. Chực nhớ ra, cô hớt hải chạy ra tìm gặp chị lao công.

-    Cô còn nhớ không ? cô nhớ lại đi ! làm ơn giúp cháu tìm lại! trong đống áo quần năm ngoái cháu đã cho cô đấy !

Hôm sau, tiếng leng keng đến hơi muộn. Cô chờ.

-    Không tìm thấy cháu à, cảm ơn cháu nhiều lắm nhưng cô cũng không biết làm sao.

*

Dòng xe chạy ngược chạy xuôi, không lẽ, mẹ trách mình quá đấy, cô đau đáu. Ngõ về trống rỗng phố người. Cái mênh mang ở phố chợ nhiều khi làm cô không kịp níu, lắm lúc chực ngã, chực sượt soài cả những năm tháng còn quá trẻ.

- Mại dô…mại dô…mua hai tặng một ! áo siêu ấm siêu nhẹ đây bà con – tiếng rao hàng đến rát cả họng của họ.

 Cô nhìn những gương mặt đang trả giá. Cái cảm giác như cô đang trả giá gương mặt của chính cô.

-Mại dô…mại dô…!

Cô đi thật nhanh,  ra khỏi con phố bán buôn và thở phào.

*

Sáng sớm nay chậu cúc kim đã nở thật vàng dù gốc cây đã thật già cỗi. Trời sắp Tết chỉ còn se se lạnh. Vẫn những cơn mưa phùn phủ bụi đầy ngõ. Giá như mà ngày xưa, cô sẽ được ngửi cái mùi trà thơm đang bốc khói xông lên đôi mắt nhăn nheo của bà bên cái bàn nhỏ nơi ô cửa sổ. Giờ cô phải vội dắt xe ra, bươn bả đi về trên đường phố, lại với những câu chuyện tầm phào vu vơ cười cợt, với những cái mùi mà cô dị ứng, hay với cái mùi khét của vỉ thịt nướng ở quầy bánh mì. Ánh mắt cô thỉnh thoảng nháo nhác nhìn quanh. Cô sẽ phải tìm mãi chiếc áo màu đỏ mang mùi nhớ quay quắt cho đến khi nó quên đi trong giấc ngủ, ở đó cô ngửi được cái mùi những tháng năm rướm đỏ bàn tay của bà và mẹ.

Con đường ướt đẫm. Mặt đường đang trơn trượt, cô thoáng thấy một cái bóng đỏ đang lướt đi dưới lòng đất. Nó đang đồng hành với cô như là cái linh hồn từ một sinh linh của đất.

 

Nguyễn Hoàng Anh Thư

Huế, tháng 5, 2015

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
03 Tháng Giêng 202412:43 SA(Xem: 3135)
Mùa dịch Cô-vít hay còn gọi là Cúm Tàu đã qua đi. Thực sự đã đi xa nhưng còn để lại nhiều hệ lụy, ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống thường nhật. Những người gọi là cao niên như chúng tôi, thực khó tìm lại, những buổi sáng Thứ Bẩy hẹn hò gặp gỡ; lòng háo hức nôn nao trên đường đến quán cà phê thân quen, nơi góc phố Bellaire ồn ào náo nhiệt. Tưởng rằng không còn cơ duyên hội ngộ tâm tình, nhưng Trời chiều lòng người. Mới vài tháng nay, mỗi sáng Thứ Bẩy, chúng tôi lại có cơ hội, hẹn gặp nhau tại một quán cà phê khác, dù không ưng ý, để có dịp họp mặt hàn huyên tâm sự, trao đổi những câu chuyện văn chương, hoặc tâm tình thế sự trải khắp nhân gian.
25 Tháng Mười Hai 202311:01 CH(Xem: 3247)
Trong cái không gian lành lạnh của một mùa Giáng Sinh, trong tiếng chuông ngân của nhà thờ như đón chào thiên chúa giáng trần, tôi bỗng nhớ đến một nơi chốn lặng lẽ, tối tăm, nơi có lẽ chúa đang hiện hữu từng giờ từng khắc cho riêng một người. Ở nơi ấy, anh cũng đang thầm lặng đón Giáng Sinh giữa bốn bức tường xám lạnh. Phạm Chí Dũng, một nhà báo dũng cảm, một người bạn chưa từng gặp mặt ngoài đời nhưng lại vô cùng thân thiết.
25 Tháng Mười Hai 202310:41 CH(Xem: 2783)
Hàng năm vào dịp cuối năm, người Kitô hữu đón mừng sự kiện Chúa Giêsu giáng trần, mặc lấy thân xác con người để chuộc tội nhân loại, tội tổ tông đã lưu truyền từ Adam - thuỷ tổ loài người theo dân Do Thái - lúc còn ở địa đàng đã ăn phải trái cấm của Thiên Chúa do Eve dụ dỗ.
25 Tháng Mười Hai 202310:36 CH(Xem: 3460)
Em ngồi hứng / ánh sao rơi / Đêm Đông áo mông…/ khép đôi vạt mềm / Ta gieo / lời Thánh kinh đêm / Nẩy mầm xanh / vọng ước nguyền… trổ hoa /
22 Tháng Mười Hai 202310:34 CH(Xem: 3780)
đưa tay đỡ nhẹ cành hoa / thả trôi dĩ vãng nhạt nhòa mùi hương / thấy mắt em cũng vô thường / tan trong nhịp thở hoang đường của tôi /
22 Tháng Mười Hai 202312:10 CH(Xem: 3804)
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối, Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang: Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi, Từng con sông từng huyết lệ lan tràn…
22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 4209)
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.
22 Tháng Mười Hai 202311:15 SA(Xem: 4417)
tháng chạp, cỏ lau chờ tiết trời lạnh ngày đông đồng loạt trổ trắng màu bông tinh khiết trái bần chín vị ngọt chua tan trong miệng nụ cười tuổi thơ biền biệt biết đâu tìm
22 Tháng Mười Hai 202310:07 SA(Xem: 3228)
Như bài viết gần đây của ông về kênh đào Phù Nam của Cam Bốt, và đặc biệt như một tuyên bố gần đây nhất của Thủ tướng Cam Bốt Hun Manet: “Kênh đào Phù Nam không lấy nước từ sông Mekong mà chỉ lấy từ sông Bassac và sẽ dùng cho tưới tiêu, nông nghiệp)\”, xin ý kiến của ông về những vấn đề sau:
19 Tháng Mười Hai 202311:46 CH(Xem: 4046)
Dạo này sao mình hay nghĩ về cái chết. Mình giống như ba mình hồi trước thường bâng khuâng day dứt khi thấy tuổi già của nhiều người sắp rời bỏ dương trần thường sẽ bị đau yếu nằm yên một chỗ sống tật nguyển trong một thời gian. Ngày ấy ba đã phản kháng sợ kiểu sống như thế trước khi chết. Ý niệm của ba là khi hết số thì đi liền không đau bệnh. Và ước nguyện ấy đã thành sự thật, không đợi đến già yếu, đến lúc phải làm cho con cháu lo lắng buồn phiền, ba đã ra đi nhanh nhẹ nhàng không kịp cho ai phụng dưỡng ba dù chỉ một ngày.