- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BÀI THƠ TÌNH BUỔI SÁNG ĐẾN LÝ THUYẾT CỦA NỖI BUỒN

27 Tháng Năm 20152:59 SA(Xem: 37523)

noell oszvald
Ảnh Noell Osvald

 

Bài thơ tình buổi sáng

Sáng nay anh không thức dậy sớm
cùng em bước trên con đường đầy sương trắng
em khoác cái mũ lên cao
giữ đôi tai trong im lặng
và anh có nghe tiếng rêu chảy
trong cái hồ nhỏ bên bờ thành?
em hứa với anh sẽ viết một bài thơ tình
sớm nay sương mãi trắng mái đầu
chưa đánh thức giấc ngủ muộn

Sớm nay em nghe những ngôi nhà đang im lìm
trong những cánh cửa sổ khép lại
hôm nay ngày nghỉ lễ
lũ trẻ con được chạm vào giấc mơ thật nhẹ
có cô công chúa với váy xòe
em thấy có cụ già lom khom đang nhặt nhạnh những chiếc ve
dưới ánh đèn đường vàng vọt

Sớm nay em lại đi một mình ngang phố
chị bán hàng đã mời thưa
mồ hôi bết vào mái tóc dày
em thấy mình vẫn còn thảnh thơi đến vậy
có nỗi buồn úp sau vành nón
em thương
cuộc sống chẳng có gì viên mãn hơn
những lời thầm thì nho nhỏ
hương vị thơm mùi sả lá
nghi ngút khói bay nhạt một góc đời

Bài thơ tình em để dành cho anh nhưng đến muộn
hãy nghĩ điều đợi chờ như những viên đá li ti
tan trong ly cafe lạnh mát
trên chiếc lưỡi ngọt ngào
trong buổi sáng nào đó
nhé anh

Một trang cổ tích

Ta tháp tình yêu vàng óng
cõng ghềnh cổ tích chơi trăng
ai ngờ uống dấu rêu ngàn
hoài thai nỗi buồn mọc nhánh

Tôi bỏ mặc người canh sương
vào mỗi sáng sớm bên đường
tôi lật từng chương cổ tích
một màu nhang khói bay đi

Nóc phố sáng nay im lặng
quên câu chuyện cũ pha trò
chiếc ghế ai ngồi co ro
mốc meo hai bàn tay gió

Đường xa đường xa để ngỏ
cỏ hoa xanh dấu bàn tay
nhớ nụ cười vừa thức dậy
khỏa vào hư hao một ngày

Phố chưa bật đèn hôm ấy
để mây mặc màu áo trăng
một hôm nỗi buồn trĩu nặng
qua hiên từng giọt miên man

Cổ tích từ đó từng trang
lấm nhòe cơn mưa hôm trước
tìm người từng trang giấy ướt
mênh mông ở tận thiên đường

Từ bữa ấy

gương mặt cởi truồng son phấn
màu xanh cũng biếng buồn
lén bỏ bài thơ đi rong chơi
ở một thế giới
không cần ánh mặt trời
và những tầng mây vẫn còn thấp lắm
và em cứ thế
bồng bềnh trôi

Từ bữa ấy em đã quên những chỗ mình ngồi
quên những đám mây đã kéo lên ngàn và từng cơn mưa cứu rỗi
những tiếng yêu đầu ngập ngừng tập nói
sẽ dừng lại vu vơ
em sẽ nhớ những bài thơ ngây ngô
viết vội bên bờ sóng vỗ
từ bữa ấy
em đợi
gió sẽ cuốn đi

từ bữa ấy em muốn điểm trang lại những bước chân đi
trộm thơm mây tóc
em sẽ thật chậm rãi những con đường

Từ bữa ấy em thấy mình thật lắm yêu thương
như cô bé con không còn biết khóc nhè ương bướng
xin em đừng gắng gượng
nếu nắng mưa bất chợt đổi màu
từ bữa ấy em sẽ biết màu trời xanh dâu
và con đường có bất chợt dài thật dài
xin em đừng dừng lại
nắng sẽ phai
và em cứ thế
bồng bềnh trôi

sẽ có lời reo ngàn mắt cỏ
sẽ có giọt sương ngòn ngọt xanh xanh

Thời gian không lợp đều mái phố


Qua lăng kính của sự hào phóng
sự nuối tiếc thường đến muộn
thời gian hóa trị nỗi buồn
trên mái đầu không còn tóc
những sợi tóc bay lạc
quên nói về điều chia tay

Trong chiếc ba lô chiều này
dăm cái bánh với chai nước đầy
em không chuẩn bị bộ quần áo để thay
qua khu phố lầy lội
mùa hè chỉ có nắng gầy
và nỗi nhớ đọng trầm tích
phía xa xa
nơi đôi bàn tay của em không bao giờ được chạm đến
và cứ thế em đi

Những biến chứng của thời gian
không lợp đều mái phố
xanh và xám bạc
những câu chuyện cổ có mùi vị coca
và em đang ngồi ở đó
mông lung về thuở mười ba

Thời gian không lợp đều mái phố
em nhìn
ngón ngắn bàn tay
chẳng chạm được vào ô cửa nhỏ

 


Những bài thơ được đạo diễn

từng phụ âm nguyên âm và thanh điệu cảm xúc
trơn tru
chúng không được phép ẩn dụ
nỗi đau diệp lục đang viền mặt lá
mặt trời đã bỏ quên ngày
trong những đôi mắt ngủ sâu
như chúng không được phép ẩn dụ
cả chứng mù màu
đằng sau những miếng kính dày trong suốt

Những bài thơ được đạo diễn
như nụ cười trên chiếc mũi
những em bé đang cầm miếng cao su
tẩm hương vị thịt bò
thơm phức
nỗi đau không được ẩn dụ
ngấu nghiến
chiếc áo màu thanh xuân
Và bài thơ
hòa tan trong mớ âm thanh
trong cái loa buổi sáng
Và bóng đêm, ai biết
chúng đang phi tang những thước phim thừa
diễn vụng

Sáng nay, mọi cảm xúc không hề được ẩn dụ
như bài thơ
chúng để trần truồng dưới màu sương lạnh
những ngày cuối tháng tư
lạnh buốt
như những con số vừa hiện lên trong chiếc điện thoại: " Ngày... gần 40 độ C"

 

 

Mảnh ghi chép số 54

Gió,
phía sau mảnh ghi chép số 54
những khuôn chữ ép mặt mình vào từng đường link nhỏ
rẽ chiều
nơi ấy đã không có ngọn gió nào
để bay

tôi thấy những bước chân trẻ đánh vòng
những đường mòn
đang chạy
tôi thấy nụ cười của lũ bù nhìn đánh rơi trên trên cát
chẳng ai nhặt lên

tôi thấy bóng ai vừa mở cửa ngôi đền
có tiếng đàn bật ra nho nhỏ
có đám cưới chuột tưng bừng giấy gió
có tiếng xẩm rơi đỏ mắt trầu
tiếng gõ đầu
phách xác xơ
những con cò lơ ngơ
trong nỗi nhớ
những câu ca dao chết lưu trong bào thai của cánh đồng
tôi sợ những con đường vòng
sợ những bàn tay mở gió
và đặt nụ cười lên những con bù nhìn

delete, gió
lặng im
nghe
những bước chân trẻ đánh vòng
xa xa


Nơi con đường tôi đến

Đừng làm phiền
khi dấu lặng vừa kết thúc
chẳng có gì hơn ngoài nỗi đớn đau của sự tĩnh lặng
rơi từ đốt ngón tay

Đừng làm phiền
nỗi sợ hãi đang ở trên cao
nơi ngọn núi xa xăm và đông tuyết
tôi sợ rơi ánh mặt trời
và ánh mắt bị xé nát
nỗi đau sẽ chảy ra ngoài đại dương

Xin đừng làm phiền
sự vị tha của gió
có điều gì vừa lướt nhanh qua mắt cỏ
hanh hao
lời bài hát nào vừa vút cao
tiếng loài chim nào vừa cất lên từ lòng gió
đá cũng hoài thai
nỗi buồn không có hình hài
bỏ ngỏ

Xin đừng chạm vào vết thương
nơi con đường
tôi đến


Lý thuyết của nỗi buồn


Chỉ là mớ lý thuyết của nỗi buồn
mô phỏng
từng đợt sóng dài
kéo những chiếc diều từ đáy đại dương
trong veo. lềnh bềnh. dập dềnh.
thân sứa
những chùm chân của chữ
nghĩa dính nhau
trong tiếng lật nhào của gió

Những người đàn ông đang kéo
sự hỗn loạn dối trá
những người đàn bà đang đếm
những hạt mưa
của một thế giới buồn
thời gian không nằm trong máy tính
để lập trình những gương mặt
và bản năng đôi mắt

Những chiếc diều vẫn bay lên
từ đại dương
mớ lý thuyết của nỗi buồn
ngộp nước


NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Bảy 201511:31 CH(Xem: 29800)
Sự nghiệp viết điếu văn của tôi bắt đầu từ Tạ Văn Thế, Thế trước đây học Văn khoa, công tác ở công ty mai táng quận, đã từng giữ đến chức trưởng phòng tổ chức nhân sự và thuộc diện quy hoạch cán bộ nòng cốt nhưng sau đợt bình chọn người đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở nước ngoài, mặc dù ba năm liền là chiến sĩ thi đua nhưng vẫn bị loại nên Thế bất mãn và xin về nghỉ mất sức.
18 Tháng Bảy 201511:10 CH(Xem: 26820)
Ruben là một danh họa bậc nhất ở Mexico, ông lại yêu say đắm Isabel, cô người mẫu của mình. Ấy vậy mà ngược lại, cô nàng lại tỏ ra tình tứ với tình địch của ông, gã này chẳng tiếng tăm gì cả. Isabel vẫn hay gọi ông Ruben là “Churro” bé nhỏ của nàng. “Churro” vốn là tên một loại bánh ngọt, mà cũng là tên thường gọi của người Mễ cho những chú chó con nuôi trong nhà. Ruben lại cho đó là một cái tên gọi tuyệt vời. Bởi thế cho nên hễ có ai đến thăm nơi ông vẽ, ông lại hí hửng khoe: “Ấy, nàng lại sắp gọi tôi “Churro” đấy”. Mỗi khi ông cười, chiếc áo lót như muốn bật tung ra, bởi lẽ ông càng ngày càng béo ra.
07 Tháng Bảy 20153:38 SA(Xem: 31543)
LTS: Đông Duy là bút hiệu của Hoàng Kiếm Nam. Ông là nhà thơ, nhà văn, bên những sáng tác văn chương , ông còn có nhiều tác phẩm về hội họa và ca khúc, đồng thời cũng là nhà báo kỳ cựu trong làng báo Việt Nam ở hải ngoại. Chúng tôi xin hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những thi phẩm của thi sĩ Đông Duy Hoàng Kiếm Nam.
07 Tháng Bảy 20152:08 SA(Xem: 28506)
“ Bản quyền cho những công trình trí tuệ đã tự động có hiệu lực ngay từ phút đầu khi được sáng tạo mà không cần phải được xác nhận hay công bố. Tác giả không cần phải đăng ký, hoặc xin biên lai bản quyền (copy right) ở những quốc gia sở tại .
06 Tháng Bảy 20153:00 SA(Xem: 18045)
Ngày 4/7/1407, tại Kim Lăng, kinh đô đầu tiên của Đại Minh từ 1368 tới khoảng năm 1421, Chu Lệ hay Đệ [Zhou Li] miếu hiệu Thành Tổ (Ming Zhengzu, 17/7/1402-22/8/1424) họp triều thần, chấp thuận lời xin của “1120” kỳ lão xứ Giao Châu [An Nam] hơn hai tháng trước là “con cháu nhà Trần đă chết hết không người thừa kế…. Giao Châu là đất cũ của Trung Hoa xin đặt quan cai trị, để sớm được thánh giáo gột rửa thói tật man di.” (1) Hôm sau, 5/7/1407, Chu Lệ ban chiếu thành lập “Giao Chỉ Đô Thống sứ ti” [Jiaozhi dutong tusi], một đơn vị quân chính cấp phủ hay tỉnh [Provincial Commandery]. (2) Và, như thế, sau gần 500 năm tái lập quốc thống dưới tên Đại Việt—hay An Nam, từ 1164/1175—nước Việt trung cổ tạm thời bị xóa tên.
05 Tháng Bảy 20152:32 SA(Xem: 31238)
LTS_ Người Quân Tử là truyện ngắn trích từ Tầu Ngựa Cũ, tác phẩm văn học được trao giải thưởng văn chương 1961. Người Quân Tử và Áo Mới của Linh Bảo đã được Trung tâm Văn Bút Quốc tế / PEN International tuyển chọn là hai trong số 26 truyện ngắn hay nhất thế giới năm đó.
05 Tháng Bảy 20151:57 SA(Xem: 29501)
Linh Bảo là một tên tuổi văn học của Miền Nam từ những năm 1950s. Các tác phẩm của Linh Bảo được lần lượt xuất bản tại Miền Nam từ 1953 tới 1975. Chỉ có Mây Tần là tuyển tập đoản văn duy nhất được xuất bản ở hải ngoại (1981). Sau 1975, không có một tác phẩm nào của Linh Bảo được in ở trong nước.
02 Tháng Bảy 20153:15 SA(Xem: 32941)
Lửa cháy cao, kêu lốp bốp. Lão nhìn ngọn lửa hồi lâu và định sẽ đếm số tiền lần cuối cùng. Đây là ngọn lửa lớn nhất, cũng là thứ ánh sáng rực rỡ nhất từng ấy năm ở căn nhà này. Lưỡi lửa ăn vào gỗ, và cao lớn thêm. Cánh cửa ngập trong lửa, khói bốc nghi ngút. Ngọn lửa nuốt lấy ngôi nhà, cái miệng nó thật rộng, ăn cũng thật nhanh. “….” – Bất chợt lão gào lên. Giọng lão khàn đặc, mấy con chữ như bị tắc và gãy từ trong họng. Và khi lão gào thêm một tiếng nữa, chúng văng ra thành những cục máu. Mồ hôi lão nhễ nhại nhưng không phải vì nóng. Những giọt mồ hôi lạnh như nước đá. “Cướp…Ối giời ơi…Cướp…”
21 Tháng Sáu 20151:37 SA(Xem: 31173)
Mặc Đỗ nhà văn, nhà báo, dịch giả là một trong những tên tuổi của văn học Miền Nam trước 1975. Sau 1975, sang Mỹ tỵ nạn ở cái tuổi 58 còn tràn đầy sức sáng tạo nhưng anh đã chọn một cuộc sống quy ẩn, chữ của Mai Thảo. Mặc Đỗ gần như dứt khoát không xuất hiện hay có tham dự nào trong sinh hoạt cộng đồng văn chương ở hải ngoại -- [biển ngoài, chữ của Mặc Đỗ], thái độ chọn lựa đó khiến tên tuổi anh hầu như rơi vào quên lãng.
07 Tháng Sáu 20152:55 SA(Xem: 31073)
Lẩn thẩn với màu Sắc Bây giờ quá nửa đêm Có thể giữa ngày- và Lại đi trên đường dài