- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ VÀ NHỮNG BÀI THƠ THÁNG GIÊNG

04 Tháng Ba 201510:41 CH(Xem: 33586)
NHNam
Ảnh Nguyễn Hoàng Nam

1.Di ngôn của nắng

Nắng đã vào mùa giêng hai
em bắt bóng vợi nhớ nhung đượm màu lửa hạ
đường xưa giờ xa quá
ngong ngóng gì mà trượt ngã qua mình

Sông vẫn trôi bèo vẫn dạt lênh đênh
một góc nhỏ vẫn dập dềnh nỗi nhớ
chẳng phải câu hẹn hò người đi người ở
mà buốt lòng, tay vợi lấy bàn tay

Trời bây giờ đã quá màu tháng hai
nắng nhạt thếch chẳng đơm mầm hôm bữa
lời thương yêu trôi theo mùa mưa rữa
ở nơi nào chẳng động đậy cỏ cây

Nắng chần chừ đôi má đỏ hây hây
viết di ngôn lên xuân thì con gái
đừng trôi nhé, ừ đừng trôi vội nhé
ngày nắng xanh lộc biếc ruộm sau hè

 

2.Thơ là của người

"Có gì mà thơ của người đàn bà không viết nổi như vậy "

thơ vẫn xanh rờn cỏ cây
và vàng khi mùa thu khấp khởi

Thơ nghe
buồn hắt hiu trên rừng cây vừa mới
gieo những hạt giống mùa

Thơ đợi
mấy chục năm ròng mong mùa gió thổi
gió kể chuyện xa xôi
câu chuyện năm mươi người con theo biển lặn tìm trời
năm mươi người con lên non tìm đất mới
có gì đâu
có gì đâu
cánh chim chiều vẫn nghiêng rơi hoàng hôn giữa chặng
những người đàn bà những người đàn ông lượm lặt
chuyện vui buồn
chuyện trăm năm
bỏ quên những lời thóa mạ từ cơn sân si cũ
bỏ quên hình hài từng khớp xương chồi nhũ
như bóng núi chơ vơ

Và ngàn năm thơ kể
chuyện cổ tích ở trần gian đợi chờ

 

3.Như thơ

chẳng thờ ơ
thơ cảm thấy tức giận và khó thở
bởi thơ đang xếp hàng chờ chực giấc mơ

Ngày thơ đi qua cái cổng làng
thơ ngửi thấy cái mùi sơn mới
những ngọn cờ bay phơi phới
đến lạ lẫm những con đường
thơ không còn thấy ngôi chợ quen, gốc đa giếng nước sân đình
cả miếng trầu thơm phưng phức
thơ bối rối
tìm lại đôi mắt của mình

Và thơ trôi
giữa con sông vét cạn bến bồi
lòng tấp vào bến lở
dòng sông ngạt thở hay câu thơ ngạt thở
nghe tiếng sóng quơ
nghe tiếng ơ hờ
dật dờ
bên dưới những câu thơ đã chết

4.Lời khuyên của hoàng hôn

Nằm trên đỉnh núi

Đừng buồn
đừng đau thắt trong cái dạ dày
của bạn
sự chờ đợi cho điều có thể
giới hạn
khi ánh mắt đi lạc vào nhau
để biết rằng cuộc sống có vô vàn điều không chắc chắn

Lời khuyên của hoàng hôn
thật can đảm
trên đôi cánh của loài chim
bay
hoàng hôn đánh rơi nỗi buồn xa ngái
chưa kịp sum vầy

Bình minh định dạng cho niềm hạnh phúc mới
bỏ quên đêm
bỏ quên lời khuyên của hoàng hôn
trên giọt sương lấp lánh

5.Chỉ có sự im lặng

như vẻ núi suy tư
như vẻ sông đang chìm với sóng
và người ta quên
có thể mẹ đất bị chứng lãng tai

sóng vẫn trãi hình hài
qua những mùa xuân cũ
sóng vẫn hoài về một mùa xuân chưa trổ về dốc lũ
xiết trắng màu tàn đêm

" Ai về Bến Ngự..
Ai về Văn Lâu..."
mùa xuân vừa thở ngạt sầu
nuốt đôi dòng lệ đắng trần gian phôi

 

6. Một ngày thơ bị tra tấn

trên khán đài
khi vầng trăng vừa soi mình
vào đêm
điều linh thiêng vừa bị nguyền rủa
trong những đôi mắt vừa mở
tròn xoe
rất nhiều bài thơ bỏ mình đi biệt xứ

Từ ấy những câu chữ của thơ vô gia cư
chẳng biết được điều ấm áp
mỗi khi chiều về

7.Tôi gác cuốn sách đầy ma lực

lên giấc ngủ
giấc mơ tạc hình thù
những gương mặt của chữ khoác mái tóc bạc phơ
trong tấm menu
đang háo hức
chờ đợi
ở đấy có sự lựa chọn cho tuổi thơ
từ những sợi dây quay vòng
như những dãi cầu vồng
quyến rũ

Những gương mặt chữ bắt đầu ẩn dụ
màu xanh
cho những câu tục ngữ
dài và ngắn
để khỏa lấp sự trống vắng
khi đôi mắt chẳng kịp mở ra

Và giấc mơ tự mình ăn tối
bằng những con chữ có mùi vị ngon lành
khi đêm vừa mở tiệc sâm panh

 

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
Ý kiến bạn đọc
05 Tháng Ba 20155:37 CH
Khách
Quá hay lun
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 100634)
“ B ây giờ tôi mới hiểu: thì ra con người đối với Hồ Chí Minh chẳng là cái gì. Ông mơ thấy cưỡi rồng lên thượng giới, sao vàng năm cánh mộng hồn quanh. Con rồng, ai cũng biết, là biểu tượng của nhà vua. Ông mơ cưỡi nó thì ông đâu phải là một người trong chúng ta.[...] Con người là vốn quý nhất , tôi từng nghe ông nói với mọi người trong lần gặp anh hùng La Văn Cầu ở Thác Dẫng, mùa thu năm 1950. Stalin cũng nói thế. Mao Trạch-đông cũng nói thế.Mà đúng: con người chỉ là vốn thôi, để kinh doanh cái gì đó. Khi là vốn, nó thôi là Người ,” (Vũ Thư Hiên)
27 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 130022)
C ó bữa niềm vui chui qua cái trôn kim Gõ cửa và nói Đã đến giờ thay ca! Nhưng tôi từ chối Tôi yêu nỗi buồn của mình Nó nhen lên ngọn lửa Từ tâm từ tâm...
25 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 126819)
l ời đã chết từ khi vượt cạn đi tìm nhau mới biết con đường gần mà lại vòng vèo như ruột non ruột già nên câu thơ có hình đa giác
23 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 126504)
C huyến xe Kinh kỳ đi xuống phía anh phố nguyên từng nắm người nguyên từng gói cười nguyên từng lố khóc nguyên từng chén ô hô...
22 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 103417)
N hà văn Lữ Thị Mai kết duyên cùng .. .
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 100089)
Q ua những bài dạy sử địa từ cấp đồng ấu tiểu học của thế kỷ XX-XXI, sách giáo khoa chữ Việt mới (dựa trên chữ cái Latin, tiêu biểu là cuốn bài giảng sử ký và địa dư dùng cho các lớp Dự bị và Sơ đẳng bậc tiểu học của Trần Trọng Kim và Đỗ Đình Phúc xuất bản lần đầu năm 1927) lịch sử Việt Nam khởi từ nhà Hồng Bàng (2879-258 Trước Tây Lịch [TTL] kỷ nguyên), với mười tám [18] vua Hùng hay Hùng vương [Xiong wang].
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 94619)
V ới thời gian, làm sao hàn gắn được lòng tin cậy đang bị sứt mẻ, để tiến tới được một Tinh Thần Sông Mekong như một mẫu số chung, nối kết các quốc gia trong vùng. Điều ấy cũng đòi hỏi giới lãnh đạo có tầm nhìn xa, biết hướng tới sự thịnh vượng cho toàn vùng thay vì chỉ thấy mối lợi cục bộ trước mắt nhưng với cái giá lâu dài phải trả của chính mình và của các nước lân bang.
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 100255)
K hi tầu đi ngang qua tượng Đức Trần Hưng Đạo, tôi thấy ngài vẫn đứng uy nghiêm, tay cầm kiếm chỉ xuống dòng sông. Tôi chợt nhớ đến lời nguyền của ngài “Nếu không thắng giặc Nguyên, ta sẽ không trở về con sông này nữa”. Bất giác, tôi tự nói thầm nếu không tìm được Tự Do, chắc mình cũng không thể trở lại được con sông này.
21 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 102920)
“Xin đừng gọi tôi là nhiếp ảnh gia chiến trường, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia mà thôi." Đó là lời của Don McCullin, một nhiếp ảnh gia người Anh được coi là cây đại thụ trong làng nhiếp ảnh Anh quốc, với hơn 50 kinh nghiệm chụp ảnh các cuộc chiến từ Berlin, Việt Nam, Campuchia, đến Bangladesh và Trung Đông.
11 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 91854)
T rong văn học sử Hoa Kỳ có hai hiện tượng nổi bật với nhiều điểm giống nhau, đó là nữ văn sĩ Margaret Michell với cuốn Gone With The Wind (1936) và nữ văn sĩ Harper Lee với cuốn To Kill A Mockingbird (1960). Cà hai cuốn tiểu thuyết cùng có bối cảnh là miền Nam Hoa Kỳ, cùng khai thác đề tài xung đột chủng tộc (da trắng và da đen), cùng bán được mỗi cuốn trên 30 triệu ấn bản (tính tới năm 2008). Cả hai tác phẩm lại cùng được giải Pulitzer danh giá, đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, và dựng thành phim rất thành công, chiếm được nhiều giải Oscar.