CON CÓ CÒN ĐỦ SỨC ĐỨNG LÊN!
Còn yêu Sài Gòn hay con đợi người ta
Mà sao Tết chẳng chịu về quê cho nồi bánh Tét sau hè đỏ lửa?
Hòn Kẽm Đá Dừng vẫn còn đây, con cứ về mà gục đầu vào nức nở
Nếu quá đau mà chẳng dám nói thành lời
Con đừng có cố cười giữa chợ đời
Đừng cố che đôi mắt húp sưng bằng mớ phấn son dày đặt
Đừng cố viết bài thơ dỗi hờn 17
Mà đêm về cắn nát gối để người ta không biết con đau
Con đừng cứ nhìn xa xôi
Chiều chiều đừng có ra phi trường rồi lại tự an ủi lòng rằng chắc người chưa rỗi
Nếu người yêu con thì sẽ không để con mỏi mòn đợi
Sao con cứ yêu người hơn cả bản thân con!
Yêu nhau có năm bảy cách vẹn tròn
Mắc chi con cứ chọn cách làm cho mình thêm héo hắt
Nếu ngày mai con biết rằng dù có đợi đến cả đời thì cũng chỉ là vô vọng
Con có còn đủ sức đứng lên?
Về đi con…
Về chẳng phải để Tết quê thêm tròn
Cũng chẳng để gia đình đầy tiếng cười hay nồi bánh Tét bập bùng, hũ dưa hành giòn rụm
Con về đi, về và gục vào vai quê và khóc
Rồi vục nước sông Thu rửa cho sạch đa đoan
Con còn son và tuổi cũng còn xuân
Sao phải nhận về mình dông bão
Con về đi để lòng con bớt hanh hao như nỗi nhớ con trong mắt quê giữa chiều chếnh choáng
Rồi con cứ đi và lại mỉm cười
Nhưng…
Lần này là nụ cười hạnh phúc
Con nghe.
KHÁNH TRINH – SG 11h49 31/01/2015
KHI SÀI GÒN CHỈ CÒN LẠI MÌNH EM
Anh không về, Sài Gòn cũng giận
Phố lơ ngơ chẳng nhớ phải lên đèn
Người ta đi qua quên cả chào nhau
Nên nụ cười cũng trở nên lạc lõng
Anh không về, hèn chi hôm qua, hôm kia, hôm kia kia nữa
Con hẻm quen tự dưng nỗi chứng gập ghềnh
Bầu trời đêm nay chẳng thắp nổi vì sao
Mây cũng giận, khóc oà như trẻ con lạc mẹ
Anh không về, nồi cơm chẳng thèm đầy vơi nữa
Con chim non chẳng muốn tập chuyền cành
Ly cà phê giận nên cứ lạnh tanh
Trách em sao cứ ôm khư khư một mình? Người quen đâu? Đâu mất?
Anh không về nên Sài Gòn ngày mình yêu cũng bỏ đi hết
Chỉ có em vẫn má đỏ môi hồng
Chỉ có em lang thang giữa phố đông
Tự nhấm nỗi đau ăn mòn trái tim nhiều vết nứt
Em đâu sợ cô đơn
Em cũng chẳng sợ thiếu anh
Em chỉ sợ Sài Gòn của chúng mình giận dỗi
Em vẫn bước đi như ngày mai là thoát khỏi
Nỗi nhớ anh nát lòng mà phải nhắm mắt bảo rằng không!
KHÁNH TRINH – SG 10h19’ 31/ 01/ 2015
CON KHÔNG VỀ, NGƯỜI BUỒN LẮM PHẢI KHÔNG!
Con không về
Lại một mùa Tết vắng con
Năm nay ai phụ Người gói bánh?
Ai ướp hũ thịt thơm lừng cho ngày Tết đầy thêm?
Ai thay con cắm lọ bông trên bàn tiếp khách?
Mớ bông sau vườn, con vẫn thường gọi đó là kỷ niệm tuổi thơ…
Con không về
Ai lẽo đẽo sau lưng “Chừng ni đủ rồi, nhiều làm chi, phí lắm”?
Ai càm ràm trước mặt “Răng mà tóc bạc hết ri? Trời ơi, da dẻ chi chi mà nứt còn hơn dấu chưn chim mùa cạn…”?
Ai thay con đếm ngược từng giây để nguyện cầu cho Người sống vui thêm năm nữa?
Ai thay con à ơi hử hả hứa rằng năm sau con nhất định sẽ yêu?
Rồi lại quên…
Năm nay
Con lại không về
Con vẫn cong môi lên với cả Sài Gòn, cả người quê, cả một nửa thế giới rằng con yêu những bước chân đi rong, con yêu cái Tết ôm gối khóc hu hu giữa Sài Gòn xa lạ
Con vẫn váy đỏ môi hồng, nghêu ngao khúc hát buốt lòng người xa xứ
“Mẹ ơi con xuân này vắng nhà…”
Rồi lại úp mặt vào đêm
Con không về
Nhưng Người đừng lo
Sớm mai khi Sài Gòn thức giấc
Con lại má đỏ môi hồng, đôi mắt con lại vui như con nít lên ba được nhận quà năm mới
Và đôi môi của con
Lại cong cớn với cả Sài Gòn rằng con yêu những bước đi rong...
Người ơi
Con lại không về
Người buồn lắm, phải không?
CHO NGƯỜI TÌNH KHÔNG BAO GIỜ CƯỚI
Em chẳng tin vào ngày người nói lời yêu
Bởi em biết ngôn từ với người cũng trôi nhanh như ly rượu nồng trong đêm vàng khói thuốc
Ta có nắm tay nhau chặt đến bao nhiêu thì cũng đến lúc phải buông tay và quay bước
Em có khóc vật vờ thì cũng phải biết tự lau khô và điểm trang môi đỏ, má hồng
Vậy nên
Em chẳng tin
Để em giữ lại chút nước mắt cho mình
Anh biết không!
Em sẽ khóc giùm cho người đàn bà thay em vướng vào anh, rồi bước đi, và khóc…
Chúng em, những người đàn bà dễ yêu và dễ khóc
Dễ bị dối lừa nhưng rất thật tâm
Anh yêu
Tàn nhẫn như vậy anh có thấy vui không?
KHÁNH TRINH – SG 28/ 01/ 2015
BỞI KHI EM NỢ SÀI GÒN
Người ta nói SG chẳng có mùa thu
Vậy lá vàng, gió heo may là gì anh nhỉ
Người ta nói anh cũng từng mơ mộng lắm
Mình giống nhau, nên lỡ lạc vào nhau
Người ta nói em đến sau, nhưng là đến sau khi người ta đã đeo nhẫn cưới
Nên cuối cùng em phải đi trước, trước khi người ta buông rơi chiếc nhẫn của mình
Ly vỡ, bình rơi…
Người ta nói ngày mai, ngày kia, ngày sau đó nữa
Anh sẽ về
Có thể là SG cuối thu, đầu đông hay đương xuân, khi mai vàng góc sân nho nhỏ
Có thể em vẫn ngẫn ngơ đợi anh giữa phi trường, giữa SG, giữa góc Trung Nguyên với ly capuchino lạnh ngắt
Có thể em đã nắm tay người khác
Đó là cách để em quên
Người ta nói có thể mình sẽ chạm nhau
Giữa phố, giữa kỷ niệm xưa, giữa mắt nhau hay nơi mình đã gửi một lời hò hẹn
Nghĩa là vẫn có ngày gặp lại
Nhưng người ta nói em chỉ là người đến sau
Nghĩa là em sẽ không là gì cả
Nghĩa là dẫu có muôn ngàn lần chạm mặt
Em cũng phải giả vờ xa lạ
Hoặc vô hình
Như vậy, được không anh?
NHƯ CHƯA VƯỚNG BẬN BAO GIỜ…
Anh về rồi anh lại đi
Bỏ lại em với những đêm dài thao thức nhớ
Bình minh còn bỡ ngỡ
Hoàng hôn đã tím môi hường
Có cần nói thêm lời xin lỗi không anh?
Hay vò nát cọng ngò, trách hoa hồng nở muộn?
Em đếm những ngón tay còn hơi ấm của anh, vội vã
Dẫu đã thuộc trăm
Có phải mình đang lừa dối nhau?...
Anh về rồi anh lại đi
Mẹ sẽ hỏi nhưng em đâu thể dối lừa thêm được nữa
Tuổi hăm qua mau mà lòng em cứ chùng chình không dám bước
Có phải em nên buông tay?
Anh đừng nói với em về ngày mai
Đừng kể những giấc mơ chỉ trong mộng ước
Em có cần khâu vá hoài, một mai khi không thể vá thêm được nữa
Anh có trở về?
Hay anh lại đi?
Em nào dám trách chi
Nếu bình minh của Sài Gòn không đẹp bằng hoàng hôn xứ người, xa lắc
Và đôi mắt em không đủ dịu dàng bằng đôi tay của chị
Thì thôi
Anh cứ đi
Như chưa vướng bận bao giờ…
KHÁNH TRINH
- Từ khóa :
- KHÁNH TRINH