- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Những Bài Thơ Mặc Niệm Thu

10 Tháng Mười 20143:11 SA(Xem: 34890)


PhamHoaiNam 12
Ảnh Phạm Hoài Nam


MẶC NIỆM THU

 

ngày ngôn từ đã vỡ

tôi cố gửi đến em một nỗi nhớ

cơn bất lực tràn về

tiếng nói bị hút vào bóng tối trống rỗng

đêm loãng ra trong hỗn mang nắng

con thạch sùng ngồi hát lời tay

tiếng thét trong giấc mơ ngày úp mặt

mấp máy hình môi

những giọt màu vặn vẹo hổ phách

chốn mai phục của cơn buồn

phác họa nỗi đau không lời

chiếc não bệnh tật nở ra trong màu xanh giả tưởng

người đàn ông về nằm thu lu trên đám rêu

chữ thì thầm bị rỗng ruột

nỗi nhớ được trả lại

không thể gửi được gì cho nickname Người dùng Facebook

vỏ ốc vòng xoay

khai quật một cảm thức cũ giữa hình hài bài thơ cũ

niềm vui tan biến đã lâu

ngày thất lạc một bụi ố rách rưới

hài cốt ngôn từ được tẩm liệm

về cháy dưới mù sâu.

 

 

THẬP TỰ  ĐÔNG

này là sáng bên này là tối

nhặt chiều vui khéo khéo lụa là

này hình dung bên này là tuổi

thuyền sông trôi nhấp nháy sao sa

 

Màu thân thể ngó chừng cũng cũ

có nỗi buồn đóng vảy hom hem

cơn co rút chảy tràn mộ chí

trận siêu sinh là chút êm đềm

 

đồi vĩnh hằng ngày chưa kịp hóa

sắc nguyên trinh không hẹn tháng dài

buổi mất ngủ già như quá khứ

cùng nỗi buồn thành chuỗi song thai

 

đẩy mùa thu đứng về cuối phố

nhẹ niềm vui chút chút xoa nhàu

anh thập tự vác mình qua đêm gió

lạnh ngàn ngàn nỗi nhớ lung sâu.

 

 

 

ĐỊNH NGHĨA

Bài thơ buồn bỏ chữ đi tu

em bỏ mặc tôi phương nào mải miết

mảnh vườn cũ rêu tàn phai chứng tích

trăm năm già trong tiếng hát hôm qua

 

Ngày đuổi bắt nhau giữa mùa chật hẹp

nhánh thời gian gầy guộc rũ thiên hà

để lặng lặng cho nỗi buồn an táng

để manh nha vô cảm khép mùa qua

 

sau quá khứ có những điều không thật

sau tình xa vô thời lượng lối nhàu

mở ký ức có nỗi buồn đã vỡ

với hình hài dụ dỗ nụ hôn đau

 

sau ký niệm có bài thơ chết yểu

sau bặt âm không một tiếng dư vang

anh đã để mặc anh mùa an nghỉ

để bài thơ một chấm lặng cuối hàng.

 

LẠI VỀ GÓC TỐI

có góc tối mùa thu gọi tôi về trú ẩn

cuồng phong xa

khi những con số đã nhòa đi ý nghĩa

chợt thèm một vòng ôm chính mình

cho những siêu độ song sinh

mùa thu chết đuối trong âm u

giọt nước mắt tử nạn được về chôn trong nghĩa trang hồi ức

co ro tiếng nói của những ngày mất mặt

cơn lũ đã phong tỏa các con đường

tiếng hát anh không thể tìm đến em

về suy kiệt nằm trong góc tối

hấp hối khúc cảm giác cháy khét

chờ tiếng kinh chiều

Ave Maria

vùng trời vỡ ra nghìn giọt sám hối

màu mây áp thấp lẫn vào quá khứ không có thật

anh chọn cho mình một tiếng đau trong bài thơ đã cũ

gió rú đuổi bắt mùa thu trên cánh thời gian

lạnh một sinh phần

tiếng nói méo mó thoát ra từ chiếc chân răng rưng rức mủ

tìm một chỗ ngồi cho ngày qua vốn chật chội trên trái đất này

giữa góc tối của mùa thu trú ngụ

nắng đã lìa cành trong chạng vạng siêu sinh

 

 

Phương Uy

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35218)
T huốc mê đã ngấm vào tận xương tủy và làm tê liệt đi mọi giác quan trí não của nàng. Nhưng nàng ngờ ngợ như có một cái gì đó trong người nàng vẫn tỉnh táo. Sự tỉnh táo ấy thật đáng ghê sợ. Nó khiến nàng có cảm giác. Nàng biết sự sắc lạnh của con dao trắng bóng ấy đang chạm vào cơ thể nào. Từng chút một.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 37101)
N ghé nhìn trời, nhìn xa xa ra khơi. Bão tới nhanh hơn ước lượng, mấy cái ghe chài kia không biết có về kịp. Nó bồn chồn. Hình như bữa nay Thắng đi, dù Nghé đã nói dời lại cho qua cơn bão. Thắng lý luận _ còn vài ngày nữa thì tao đã ra khỏi vùng bão này rồi _ chờ lâu hư chuyện. Chắc là Thắng dính ở ngoải rồi. Thằng này liều lắm, không nói được.  Chả có gì đáng sợ , Thắng vẫn thường nheo mắt nói với Nghé như vậy. 
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 38508)
T rời mưa, kéo theo cái lành lạnh làm Đầm thấy buồn quá, mà một tháng ba mươi ngày thì có mấy ngày Đầm không buồn! Sáng nay vợ gã đi chợ từ lúc trời còn tối om sau khi đã nấu xong nồi cơm cho chồng con. Nói là đi chợ cho sang chứ thật ra là vợ Đầm đi đồng nát, mang soong, ấm mới đi bán hoặc đổi cho thiên hạ. Công việc này trước đây là của Đầm nhưng khi nghe đám bạn thích ăn không ngồi rồi chế diễu:” Mày trông trí thức thế mà phải đi làm cái thằng đồng nát, đầu đường, xó chợ ấy à!”, thế là Đầm bỏ nghề.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35629)
Một tiếng đồng hồ sau nàng trở lại chỗ tản bộ trên boong tàu, khoác trên người một bộ quần áo nhẹ và hở hang nhưng rất trang nhã khiến nàng trông khêu gợi một cách kín đáo, một áo khoác không cánh tay hơi hở ngực và quần lụa ống rộng trông tựa như váy. Nàng không nhìn ai hết, nằm dài xuống ghế mở sách ra đọc.
31 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 40332)
T ruyện của Cung Tích Biền là vậy, rất kén người đọc, nhiều khi sẽ rất khó hiểu và không hợp “gout” với loại bạn đọc chỉ muốn tìm những truyện tình lãng mạn để tiêu khiển thời gian. Truyện của ông luôn làm người đọc hoang mang, dằn vặt, thao thức và sốt.
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 36769)
C ơn đau phả hơi thở Vào giấc mơ giật mình trốn chạy Giọt nước mắt bật lên tiếng kêu thương thức dậy Ngậm ngùi treo mình trên cành khô Trong cầu vồng thanh âm lóe sáng...
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33958)
t ôi rượt mặt trời về bên kia núi hoàng hôn vỡ buồn bật khóc thơ ngây tôi thấy em của những ngày ngơ ngác nơi cuối trời hoan lạc tàn phai
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35590)
N hư những giọt mưa từ trời muôn đời tìm về đất Ta tìm nhau Sài Gòn nỗi nhớ giăng mây Em giấu mưa đầy mắt
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33616)
S au khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi. Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản , phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35585)
“Bỏ Đảng hay là bỏ con Lan?”. Ông Kí trừng mắt nhìn thằng Rừng . Đời thằng Rừng chỉ có hai người mà nó thương yêu nhất . Đó là ông Sáu và con Lan . Ông Sáu thì chết rồi . Còn con Lan, chồng không về, mà cái bụng cứ lùm lùm ngày càng to biểu nó bỏ sao đành, vả lại như lời ông Kí nói . Cái chính trị ấy đâu phải là của nó . Nó là rừng, là mủ chai, là trái ư .. Thôi thì cứ cởi bỏ cái áo xã đội trưởng, mà dẫn con Lan về ngôi nhà cũ sinh sống.