N hư nhiều người, khi đọc bài “Tìm Thăm Nguyễn Hữu Đang” của
Phùng Quán, chúng tôi rất xúc động. Cụ là một người xuất sắc về đủ mọi lãnh vực:
văn chương, khoa học, chính trị, thông thạo nhiều thứ tiếng, mà suốt hơn
50 năm
qua đã bị đọa đầy đến cùng cực...
Ơ i Hoài Khanh đang còn ở Biên
Hoà tóc bạc phơ nhớ đêm giáng sinh nào lên Đà
Lạt thăm Thiện Ơi Hoàng trúc Ly khuất mặt những
câu thơ Thiện ngợi ca bởi Thiện là thi sĩ là hoạ sĩ
lạ lùng kia đã đi qua rồi đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất (7) Thiện đã về Thiện đã tới.
N hà văn, nhà thơ, nhà tư tưởng, dịch giả,
giáo sư, cư sĩ Phật giáo Phạm Công Thiện vừa qua đời vào ngày 8 tháng 3 tức thứ
ba vừa qua tại Houston Texas, hưởng thọ 71 tuổi, theo Cáo bạch của Giáo Hội Phật
Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ cũng như sự xác nhận của gia đình.
G iấc mơ thổ kể chuyện một lũ người hoá điên vì ám ảnh quá khứ. Quá khứ ở trong mọi ý nghĩ,
đè nặng lên từng số phận. Quá khứ hằn dấu lên ngôn ngữ, trong những lời nói đã
trở thành thói quen, được phát ra như những khẩu hiệu trơ cứng, như trong câu
của Quý với Vĩnh lúc đi săn rồng “ Khẩn trương lên giặc lái đến bây giờ ”.
Quá khứ ở trong từng thức ăn, đồ uống, trong giải trí, trong thịt rồng, tim
phượng, trong “rượu Armagnac Marquis de Caussade, đóng chai năm 71” , và trong “trận
World Cup của năm 66” .
... T iếng khóc thút thít hiền lành. Tiếng khóc của Toàn thời thơ ấu.
Cánh cửa sổ mở rộng, không có chút nắng nào. Tôi nhìn bầu trời, màu trời đục lờ
lợ. Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả, nhớ từng chi tiết thật kỹ càng. Nhớ từ lúc
đặt chân xuống thuyền vượt biên gặp hải tặc cho đến lúc Toàn hãm tôi mới đây.
Nhớ cả câu nói của người lính thủy bị bắn. Nhưng mà... Trời ơi! Chuyện gì đã
xảy ra? Chúng tôi còn ở Vũng Tàu hôm qua kia mà! Tôi gục xuống, Toàn quay lại
mặt đầy thẹo. Vết thẹo. Trời ơi, buổi sáng.
... Ở đây các nhà
thơ đều phải bỏ tiền ra in thơ. Mà họ có
giầu gì cho cam. Phải dành dụm từng
đồng, bớt xén tiền ăn của cả nhà, có khi đến mấy năm mới in được tập thơ. Mà in rồi chỉ đem đi tặng cũng đủ hết hơi. Thì ra trên thế gian này, thơ văn sinh ra để
làm vất vả cho con người...
Hư cấu trên năm, bẩy mảnh đời cóp nhặt tạo ra những nhân vật của truyện
ngắn này. Chúng không là những người bằng xương bằng thịt, tức có thật, hoặc tưởng là mình có thật, kể cả (và nhất là) nhân vật mang danh xưng Tôi trong truyện. Tôi, phần não phải, nơi điều hành tâm và tình, trong truyện này mâu thuẫn với phần não trái, nhân vật tên Th, mang chức
năng sai khiến lý tính. Khi mâu thuẫn biện chứng - lý và tình - bế tắc,
thực tại mang tính định mệnh, một loại tổng hợp mang nét ngẫu nhiên, có
người cho đó chính là chữ Duyên trong Phật pháp. Tác giả nói quanh, xin
lỗi bạn. Có lẽ bạn muốn xem hắn kể chuyện thế nào cho thành truyện, thời giờ đâu mà viển vông.
Ở Trung Quốc, màu đỏ có thể được nhìn như màu trắng. Hoặc không màu? Khi mà tất thảy đều mang sắc đỏ, con người ta bị mù màu tạm thời. Nhìn cái gì cũng thấy xanh biếc. Trong veo. Chẳng biết vì sao trâu bò thường rất căm ghét màu đỏ? Trăn
cũng vậy? Nó có thấy trong veo và xanh biếc? Không giống với môi trường
mà nó đang sống? Phải liều chết tranh đấu với con người để tìm lại chỗ của mình? Đấu bò? Có lẽ vì thế Trung Quốc không thể chơi môn thể thao này? Nhưng mặc áo đỏ ở Trung Quốc? Chẳng làm ai bận tâm. Chỉ như quả ớt chín ném thêm vào hũ tương ớt.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.