- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thế Giới Của Những Giấc Mơ Với Thơ Phương Uy

05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 38946)

espace_inconnu_1-phannguyen_95-content
 Espace inconnu 1- tranh Phan Nguyên


NGÀY KHÔNG CÓ CHÂN TRỜI


Lột màu đen khỏi đêm
ngôn ngữ chạy đua cho đến lúc kiệt cùng hơi thở
rụng lại cuối đường đêm trắng
rát gió nụ hôn sót bên thềm

táo vườn thiêng không ngọt đến bây giờ
em đã ném lên trời những đọt xanh non mưa
tôi ngồi nhặt chiêm bao rụng cuối bờ mộng mị
đáy mắt cạn khô khát cuống họng ngày rêu phủ
giấc mơ vượt thoát thiên đường
 
lột nỗi buồn ra khỏi lớp da ngày
thời gian trong trần truồng có vui giả tạo?
em tẩm ướp hồn mình trong nắng mới lóng lánh
này là nắng vừa lên

tái nhợt một tiếng cười vừa chớm mổ vỏ
đã vội nở sớm trong mong manh
tôi giễu cợt những người đi mượn tiếng khóc
để hôm nay bị đòi nợ một nụ cười

nỗi buồn liệu có thể xóa trắng bằng nút thời gian
khi giọt nước mắt dù có bốc hơi
hay vẫn còn loang trên mặt bàn vết ố?
mưa nhảy vũ điệu loạn trên đá thấp xanh

tôi ngồi tháo gỡ chiếc áo tầm gai đan kín cơn mơ
gió thổi qua tiếng thở dài
âm âm vực tràn bất hoại
ngày trần truồng , thản nhiên đứng ngó trăm năm

Phương Uy
 

DI NGÔN CỦA K



K đã từng nói với tôi về nỗi hãi sợ thời gian
trong một sáng mùa đông vừa chớm
khi cơn mưa vừa hé những tia nắng đầu tiên
K đã sợ cho sự úa màu bạc tóc
K sợ những giấc mơ
những bài thơ cũ đâm kí ức đau nhói
vệt nước mắt lăn trong cơn mơ hờn dỗi
mỏng như xác bướm ngày hôm qua

 
K đã từng nói với tôi về ám ảnh lặng im
khi trên màn hình ti vi trôi vùn vụt những thét gào đặc quánh
máu chảy từ tiếng cello
khi K cùng tôi lần qua những bậc thang tối và ấm
ngực buốt đau
nghe sợi tóc vừa rụng rơi theo khúc nhạc buồn

Tôi đọc thấy K trên bài thơ ngày hôm qua
lang thang cơn gió mặt trời mất ngủ
K lướt qua đám đông ngập sắc màu bằng ảo hình của bình minh mùa cũ
K nói đừng để những giấc mơ bị ố vàng
trong rối rắm cuộc người lạnh lẽo tro than.

Phương Uy
 

BƯỚC NGÀY QUA BÓNG NƯỚC



Ngày trôi mòn vẹt
âm điệu cũ
đường link cũ
kí tự nhập sai
không tin nhắn phản hồi

cơn khó thở
vỡ dần trong khoảng tối
câu thơ bệnh tật chập chùng rơi
ngày cột mặt trời không im lặng

những câu thơ giờ không còn hướng lối
lần mò từng bước chập chững
những câu thơ bị bịt mắt
thảng hoặc câu nói mớ
giữa giấc ngày ảo dụ một niềm tin

ngày lên cơn động kinh gió
hài cốt thời gian mục rữa
câu thơ bặt câm bẩm sinh tự thuở chào đời
tôi ngồi rù quến tiếng nói

từng phiến thanh âm cũ nát
dửng dưng một sự chối từ
những con chữ khỏa thân
vẽ chân dung một ngày vắng mặt

mông má vú vê tiền kiếp
tràn ngập màn hình ba bảy độ âm
trên đốm da ngày bạch tạng
đám sao vàng già nua
chờ ngày tự tận
đã qua đời

Phương Uy



CỬA ĐÊM



Anh chọn đêm làm tình nhân
ngày chiêm bao em về ngự
ảo ảnh xuân cuối cùng
nếp gãy ngày xa
mảnh mưa cũ nhảy múa thét gào giữa đêm huyền hạ
nức nở bay qua từng ô cửa xanh xao
 
Anh chọn đêm làm cô đơn
lội ngược con đường nghe lời gió hát
niềm thinh lặng
cháy kiệt cùng một vũng thanh âm
vành môi im tiếng
 
Anh chọn đêm làm hành trang
mang theo trên hành trình phù phiếm
ngày trôi bâng quơ
mặt trời nóng rát trên đầu
nắng mỏi mệt
cơn đau chập chùng

anh đã nhờ đêm đắp giùm giấc mộng
những tấm ngày lạ mặt vừa rơi
bên kia
em xa ngút một góc trời
ngày thất lạc
đêm tìm nhau
hút mắt
giọt nước mắt qua xác ngày rã trắng
Chôn nỗi buồn rực rỡ trước cửa đêm.


Phương Uy


MƯA SÁNG....


Sáng nay mưa về giữa hạ
Ngày xuân chấp chới xa rồi
Sáng nay nghe lòng buồn lạ
Giữa mùa sao vẫn đơn côi?
 
Em xa kể từ mùa ấy
Tháng năm đi mãi không về
Nỗi nhớ kéo dài tít tắp
Bao giờ ra khỏi cơn mê?
 
Chụm tay hứng dòng nước mắt
Tơ trời vương vấn theo mưa
Còn đâu khúc tình dìu dặt
Nhói lòng - yêu dấu xa xưa
 
Sáng nay giữa mưa thấy lạnh
Giật mình - hương cũ phôi phai
Mưa về giữa ngày hiu quạnh
Ngoài sân rêu phủ dấu hài.....

Phương Uy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 94898)
...Người khách đầu tiên tìm đến là một gã đàn ông lùn tè lùn tẹt, gã hỏi mẹ chị đi ”tàu nhanh” giá bao nhiêu? Mẹ chị ngớ người không hiểu, hỏi lại gã tàu nhanh là gì? Gã văng tục:” Đ... mẹ, làm đĩ mà không biết tàu nhanh!”. Mẹ chị nói với gã lần đầu tiên đi bán mình nên chưa biết, gã giảng giải cho mẹ chị, đi tàu nhanh nghĩa là “làm” một cái thôi, giống như ăn bánh trả tiền, còn đi” tàu chậm” là qua đêm, “làm” bao nhiêu cái thì “làm”...
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114342)
đêm phố cổ tạ ơn một nàng thơ cuối cùng vẫn còn biết giật mình trước mắt đêm chai lì như mắt loài chuột cống
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 87898)
“Theo Trần Trọng Kim nhận rằng thơ là của Lý Thường Kiệt. Nhưng nói chắc là Thường Kiệt làm được thơ thì không có gì làm bằng cứ”[15]. Sau này, Bùi Văn Nguyên phân tích các cứ liệu và đoán định rằng: “Như vậy tác giả bài thơ “thần” này là khuyết danh”[16]. Bùi Duy Tân tiếp tục hướng này và chủ trương rằng “bài thơ này nên để khuyết danh tác giả”[17]...
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 74885)
Hắn tỉnh lại đột ngột. Bốn năm người thanh niên đang kéo hắn ra từ dưới lườn xe. Hắn nếm được vị mặn và máu, một đầu gối bị đau, và khi bị nhấc bổng, hắn phát rên, không chịu nổi sự đụng chạm trên cánh tay mặt. Những tiếng nói như không thuộc về những khuôn mặt treo ở trên hắn đang bông đùa vỗ về và bảo hắn yên tâm.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83256)
Khi tòa báo đề nghị tôi tham gia viết về các nhà văn mà giá trị được cường điệu cao hơn giá trị thật của chính họ, tôi đã nghĩ sẽ từ chối. Tại sao phải tự mình tạo thêm kẻ thù một cách miễn phí? Rồi Robbe-Grillet xuất hiện trong đầu.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 91720)
Sư thày trụ trì ngôi chùa làng là người có học. Chẳng bao lâu hắn đã có thể trò chuyện như một người bạn tâm giao. Giáo lí nhà phật trong nhiều năm đã trở nên mờ nhạt với tuyệt đại đa số những con người tất bật với cuộc sống hôm nay. Cái hiểu biết về đền chùa miếu mạo của hắn cũng chỉ dừng ở mức không nhầm lẫn giữa nơi này với nơi khác. Bởi thế được trò chuyện với sư thày mỗi tháng vài lần là điều làm hắn vô cùng thích thú.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 110989)
Một cái chức nhỏ nhẹ Một cái chức lăn như cỏ lông chông Mơ đeo vào tay xòe ra giữa nắng Mơ đeo vào gót chân mỗi bước mỗi khua vang rổn rảng
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 100400)
Hoa ôm cứng lấy tôi. Hoa bảo: Hãy yêu Hoa đi. Nắng buổi chiều chiếu rọi xuyên qua bản vẽ làm rách nát từng đường trên cơ thể Hoa. Tôi nằm dát người trên chiếu, nghe tiếng súng nổ và hiểu Đà-nẵng đang cơn hấp hối.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109574)
một con thuyền dính bùa ngải của sông ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn em cố quên làm gì! khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 86963)
Đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, Ngô Thế Vinh còn là một sinh viên y khoa, đảm nhiệm chức vụ chủ bút cho tạp chí Tình Thương, tờ báo của những người sinh viên áo trắng. Trong thời gian này tôi là một sĩ quan rất trẻ của QLVNCH. Cả Ngô Thế Vinh và tôi bị cuốn vào một biến động làm rung chuyển rừng núi Tây Nguyên: vụ nổi loạn đòi tự trị của những sắc tộc thiểu số, mà báo chí thời đó gọi là FULRO.