- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NHIỀU HƠN MỘT THÁNG THƠ CỦA LÊ VĨNH TÀI

30 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 43754)

thuytien-blackscorpion_0-content

 Thủy Tiên- ảnh Blackscorpion


LTS: Một tháng thơ của Lê Vĩnh Tài trên Tạp Chí Hợp Lưu, một đề nghị tưởng như một lời trêu chọc… Nhưng sau đó không lâu, chúng tôi nhận được từ thi sĩ Lê Vĩnh Tài một số lượng thơ nhiều hơn một tháng thơ, gồm:

 

20 bài thơ, cộng với

Một chùm thơ 38 tiểu đoạn,

Một chùm 9 tiểu đoạn,

Một chùm 12 tiểu đoạn,

2 bài thơ rời khá dài,

Một chùm thơ xuôi 6 tiểu đoạn…

 

Thơ của Tài miên man như sông như suối trong mùa nước lũ, ý tưởng của chàng lấp lánh như muôn ngàn ánh sao, sức lực của chàng tuôn trào theo từng câu chữ… Đó là thế giới thơ của Lê Vĩnh Tài. Kính mời quí văn hữu và bạn đọc cùng chúng tôi đi vào “ Nhiều Hơn Một Tháng Thơ Của Lê Vĩnh Tài” và sẽ gặp đâu đó những mảnh đời và những câu chuyện xảy ra ở chung quanh thế giới chúng ta đang sống...

Tạp Chí Hợp Lưu

 

 

20 bài thơ

 

 

 

1. nguyên liệu cho một bài thơ

 

 

 

nhà tù thành phố

nơi một con mèo

đi lạc

cố gắng

chui vào

trong

 

 

- cố gắng

chui vào

trong

con mèo

đang

đi lạc

từ nhà tù vào thành phố

v…v…

 

bạn có thể tìm thấy

bài thơ

từ bất cứ mảnh giấy vụn

hay văn bản nào

 

sau hành động ban đầu là lựa chọn

bạn có thể chép hay cắt bỏ, sắp xếp lại

hoặc chỉ đơn giản

thêm vào một câu hỏi

thế cũng được

 

bài thơ sẽ yêu cầu bạn những việc sau đây:

- một cái búa để bạn nhổ mấy cây đinh, một cái liềm dính sình, chẳng hạn

- quyển sổ bìa đen (không phải sổ đen), giấy mỏng và mềm, có thể gói thức ăn hay đồ vật

- cục tẩy, để xóa và một ít sáp, để niêm phong, khi cần bằng chứng

- bạn có thể lưu một bản sao, để sau này cần cho viêc xác nhận bản quyền, bạn nhận tiền và nói cho mọi người biết, bài thơ, nó là một tác phẩm gốc

 

bài thơ, không cần biết bắt đầu như thế nào, nhưng bạn biết mình sẽ kết thúc như thế nào, ôi dào…

 

bạn đừng mệt mỏi, vì yếu tố quan trọng nhất trong một bài thơ của cường quốc thơ, cuối cùng, đó là chữ ký của tác giả khi nhận xiền, hay tiền

không chỉ là nhuận bút...

 

 

2. khi chạm vào bài thơ

ngón tay của bạn không thể xuyên qua

 

 

nhưng nó sẽ

và bạn cũng sẽ

thành một không gian

trống rỗng

 

những hạt bụi làm ngôi sao

bay quanh

quỹ đạo giấc mộng

 

bạn nghĩ: vũ trụ rất xa, nhưng thật ra

nó chỉ là 4 cây số bạn đạp xe

tan ca

từ phố về nhà

 

địa ngục này

cứ bốn cây số bạn đạp xe băng qua

một trạm thu phí

bạn cười

nó nghĩa là trạm thi phú

thu phí thi phú

đất nước

thơ ca

ba hoa

bạn đạp xe

đói bụng mệt chết cha

 

một

tờ polymer cuối tháng

óng ánh như kính thiên văn

bạn tha hồ ngắm ngôi sao

vàng và lãng mạn

 

bạn cần các nhà thiên văn

để kiếm ăn, mà đất nước lại đầy những nhà văn

lớn

 

đó là nửa đêm

vũ trụ của bạn

lúc chú Cuội bay lên hoang tưởng

với một con thỏ

nhưng bạn nghĩ nó là con chó

 

bây giờ (bạn hay con thỏ?)

làm thơ

loanh quanh

mong manh

như anh

chí thanh

phân xanh

hoang hoải

đầy đồng

mùa đông

giấc mộng

lồng lộng

mênh mông…

 

 

 

3. bài thơ, có cái gì long lanh

như vết đốt

 

 

của con muỗi trong đêm kỳ diệu

màu sắc của hai cánh

vẫy, đôi mắt lấp lánh

 

núi

rung chuông

như nhà thờ

gió lạnh

trên gian hàng phía xa

hội chợ giá rẻ

bán những tiếng chuông màu trắng

 

ôi

bài thơ

ánh sáng trong chiếc áo lạnh

mùa đông

 

 

 

 

4. bên trong

váy áo của bài thơ

 

 

 

từ lâu rồi

đã là một thứ trang phục

không phù hợp

với người lớn tuổi như bạn

 

hồn ma các em bé vẫn nằm

chờ đợi sự chú ý

khi bạn xoa tay

phát hiện ra tỷ lệ tai biến của vaccine bạn vừa tìm thấy

chưa tới một phần ngàn

 

mẹ không hiểu một phần ngàn

của bạn

vì mẹ

chỉ còn

có một đứa con

 

 

 

 

5. nằm dưới gốc cây ngọc lan

 

 

bài thơ, một đóa hoa đơn độc

nó chăm chú nhìn vào bức tường

bãi nước đái

rêu xanh màu đá

 

hình như nó

lần đầu tiên

biết

tưởng tượng

 

vì vậy

nó tự sướng

mỗi khi bạn bước qua

 

bạn cười

khi thấy cái đuôi ve vẫy của nó

cho đến lúc nhớ lại

bài giảng về một con chó

vẫn sủa trên tivi

khi cúp điện

 

 

6. ngày bạn mang bài thơ về nhà

như một món quà

 

 

giá hình như một hay hai đô-la

(khoảng bốn chục ngàn)

sau một trận tan đàn

xẻ nghé, bài thơ

thành một triệu mảnh vỡ

 

điều bạn dạy cho tôi

là chúng ta bớt những miếng buồn

cắn thêm miếng vui

đừng ngậm ngùi

cứ làm sương cho sướng

 

dưới chân tôi, tôi đá

nó sang một bên như mớ giẻ

rách, và lấy lại

niềm vui

dù hơi

nham nhở

 

một bài học nhớ

đời, mặc dù, đó là suy nghĩ phạm tội

phải không?

 

tôi biết những gì bạn sẽ cho tôi 

nên tôi tách đôi ra, để một nửa

của tôi đong đưa

vì bạn chui vào trong đó

máy mó, tôi nghĩ đó là lý do

bạn cho phép tôi tồn tại

 

chứ không

bạn tạo ra các đường nứt như mặt trăng

kẽ răng

rồi dâng

như thủy triều trong mạch máu

để làm gì?

 

đó là lý do tại sao gió

hất chúng ta ngả ngửa cả đêm

tênh hênh

như

vậy...

 


 

7. sự điên rồ

bên trong ánh sáng

 

 

 

bài thơ, nó

hình thành con người bạn

nó, thích làm chết người vì

phần trăm hoa

hồng của con ma nhà họ Hứa

 

những đóa hoa, nhú ra

như ngọn nến

leo lét bí mật

bạn cứ hỏi:

phần trăm hoa

hồng… nó nghĩa là

gì vậy?

 

bạn cảm thấy thanh thản chỉ

vì bạn bay

và có cái quái gì mà bạn phải bay

và say

thêm hai lần nữa?

 

nó là định mệnh

của con chữ thành ra con số

phát rồ thành mật mã

 

bạn nói: chúng ta

@@@%%%%$$$

 

và tôi thấy bông tuyết mùa đông trên lá

ở Sapa, tan ra

như bạn

 

bây giờ

tôi cũng thích:

- oh, @@@%%%$$$

- ở đây, nếu bạn gặp thì cũng sẽ thích

- chúng ta, thêm một lần nữa, hehe...

 

hehe, bạn hỏi, từ đó

nghĩa là gì? cái gì là nó?

hay nó là chiếc lá nho nho nhỏ

ai muốn thử nó

với mấy nàng eva?

- có!

nó có phải là bài thơ?

- ồ, có thể, ố ồ yé yé, hehe

 

e hèm hôm nay “hehe” không bán kèm

như con nít với kẹo dẻo

ngày xưa chúng ta leo

cột mỡ

 

để vào vai cô đơn

và .... ừm, bạn có nhớ

gì không? khi bạn nói: nếu không

thì tôi cũng thích

vì anh ấy suốt đêm rất nghịch

 

tôi nhớ

những chiếc lá

giả vờ? có thể? hay là

được rồi, mọi người hãy thay

những chiếc lá nho

bằng lá bàng

vì bây giờ

nó giãn rộng

rất to...

 

8. không hiểu tại sao

bạn khuấy mạnh nồi súp của thơ?

 

 

 

bạn múc cả một muổng

nước ở trong nồi

lo lắng

 

bài thơ nói: bạn chỉ cần để cho nước hơi sôi

 

bạn ghét khi bài thơ cứ

lẫn lộn “nước” và “đất nước”

bạn cười:

chúng ta đừng lạm dụng chữ "nhân dân"

vì như vậy bài thơ nghe hơi đần

và nhảm

 

bạn bỏ các loại rau vào nồi nước dùng

khi mọi người bỏ thêm chút trầm ngâm

ướt sũng

 

bạn có vẻ vừa lý tưởng

vừa thích sướng

nên mọi người xắt thêm cà rốt

vitamin A rất tốt

cho bạn sáng mắt

 

các loại gia vị thêm vào trong nồi

nó sẽ làm bạn mất nhiều thời gian

để chế ngự

hương vị của sự giận dữ

quẫy trên bụng bạn

và da bụng của

chàng...

 



9. một mùa xuân như không

mà có gió

 

 

 

đâu đó bài thơ

hoa mai nở

như kỷ niệm

bị đánh rơi

 

vượt thời gian

nỗi buồn đầy thuốc lắc

những tuyên bố lạc quan

của các nhà

chính trị

 

không ai biết

ánh nắng mặt trời

cũng bị rơi

và té

 

kiểm duyệt

không được phép

buôn lậu

tự do

 

nhân phẩm của bạn

gói trong một cái hộp

thắt nơ, bạn tưởng là quà

tết…

 

bạn chuẩn bị

một tờ polymer

vuốt ve

mát mẻ

trong chiếc áo dài rộng

như các quý bà

khi kiểm tra

và đo

nhiệt độ

 

sau đó

có một người có hai tai con thỏ

ngáy ngủ

 

một con chim bồ câu

thì thầm

về mọi thứ

sắp tới

phía sau…

 

 

 

10. cuối cùng trong góc hẹp

của thế giới rộng lớn

 

 

 

bài thơ

gặp lại

sự lừa dối

nằm úp mặt xuống giường

 

có người nói

bạn đẹp, hơn bao giờ hết

thậm chí họ hứa

sẽ yêu bạn nhiều hơn

 

chỉ một bước

để gặp, sự lừa dối như tô phở

còn nóng, vừa ăn vừa thổi

nên bạn không thể cứ nằm

sấp

mãi

 

bạn thức dậy

kéo dài

vài phút

bạn nói những gì bài thơ cũng

chảy ra

như máu

 

vết thương

bạn muốn che giấu

chúng, bạn có ngàn tay

như quan âm ngàn mắt

bạn nghĩ mình cầu nguyện

và quan thế âm sẽ che chở

những lời nói

dối

 

ngày qua ngày

bạn làm

khăn trải giường nhàu nát

hơn

 

bạn làm tất cả

để tầm nhìn

không mất hút

 

những người

không biết gì

không biết gì

là hầm trú ẩn

cho bạn

tránh đạn

thoát nạn

lãng mạn

vân vân…

 

 


11. đòi cũng không có quà

đói càng không không có quà

 

 

luôn luôn cào bằng

như GDP

nhưng bạn luôn mở miệng công bằng

như một cuộc diễu hành

vô ích

khi

những khẩu đại pháo bị ngập mặn bên bãi biển

 

luôn luôn

bắt mọi người chầu rìa

trong bóng tối rừng mưa

bài thơ đói, lạnh và chờ đợi

 

giữa những run rẩy của lá

mọi người tập làm một bài thơ do dự

khi một năm đi qua

đòi cũng không có quà

đói càng không không có quà

những công nhân lặng lẽ trở về nhà

với hai hốc mắt

 

chỉ còn trái tim của họ

là bạn bất khả xâm phạm

không thể mang ra

ba hoa

trong phép cộng trừ

đóng vai thơ ca

của

bạn

 

 

 

12. mẹ đã không đặt tên cho bạn

 

 

nhưng mẹ đã cất những vần điệu

trong bộ nhớ

của bạn

 

bài thơ, bạn sử dụng nó

để đi du lịch

bất cứ nơi nào

có kẻ chịu ra giá và mặc cả

 

bạn biết, ngay cả

vần điệu, nó như chiếc giày

bạn mang khi ngang qua vỉa hè

sau những lần tìm thấy

khách hàng, những kẻ thích mua

và trốn thuế khi bán

bạn

 

như cái cây sau cơn bão

gió có thể làm bạn bị đau

bụng

 

bạn bị rối loạn tiêu hóa

nên quay về nhà

trên chuyến xe cấp cứu, do đó nhiều thứ

ẩm ướt của bạn

không bị ai khám xét hay tịch thu

 

mẹ đắp lên ngực bạn giấc mơ

trượt qua bí ẩn

một hoặc hai lần

mỗi tối, giấc mơ trong căn phòng chật chội

làm ngực bạn teo lại

như vần điệu và con chữ

của bài thơ, bị thu hẹp, mỗi đêm

 

bạn có thể nghĩ

tại sao mỗi buổi sáng thức dậy

có tiếng con bạn khóc

 

mẹ và cuộc sống

không phải chỉ là câu chuyện

để ngâm tôm

nên ai sẽ bảo lãnh cho bạn

khi bị gió nồm

âm

u và ướt…

 

 

 

13. mặt trăng

 

 

treo lơ lửng một bông hoa

vàng, đột nhiên, cả bầu trời mở cửa

vào bài thơ

 

từ đêm ấy, các ngôi sao không còn lãng mạn

nó bị lu mờ, lời dụ dỗ

thành ảm đạm

mỗi tháng cây 2 lần ánh sáng

nhưng bạn thấy mặt trăng lớn lên chỉ 1 lần

sau đó teo dần

trước khi

biến mất

 

bạn thích mình mảnh mai

và, bắt đầu đo lại 3 vòng thêm vài

lần nữa, cho đến khi có kẻ mất kiểm soát, làm hẻm núi của bạn

bùng nổ

và bạn vỡ

đôi

 

mặc dù bạn chưa bao giờ

thất bại

bạn khơi gợi

gần như, không ai không thích

điều đó, như thể mặt trời

là màu đỏ

thiêng liêng

 

chẳng có ai lại so sánh

mặt trời với mặt trăng

và bạn thích hoa

nên bạn làm ánh sáng hơi mờ, và

bạn lung lay theo bài thơ

thở từ chiều

đến tối

 

sau đó bạn mặc chiếc áo dài màu cỏ

úa, và nghĩ rằng nó

thi thoảng

đôi khi

li ti

như thể mặt trăng

bạn là nguyệt

chỉ 1 lần

trong tháng

 

 

 

14. bài thơ không hiểu vì sao

 

 

một nhân viên ngân hàng có thể “lừa” đến bốn ngàn tỷ

chẳng lẽ nàng cũng thí

mạng cùi, như quý ông chơi trò trách nhiệm chính trị

chứ làm sao nàng có tiền đền?

 

đất nước lên cơn thèm ăn

trong cơn đói luật pháp

sau khi từng no say bữa tiệc máu

 

để xoa dịu cơn đói

chẳng lẽ chúng ta phải

liếm cái chảo nóng

sau khi lưỡi mình bị phỏng

nhìn nhau mếu máo

cuối cùng rơi vào

giấc ngủ

thiên thu

 

những người đã từng liếm vị mặn ngày xưa

của máu, bây giờ trên chảo nóng

ngơ ngác

không có ai

không có ai

ai? Không ai

chịu trách nhiệm

khi kho hàng thế chấp cho bốn ngàn tỳ cũng là kho

rỗng

 

nó không chỉ là đêm dài

chúng ta đã hò hét và đi ngủ không cần thức ăn

 

đã từng nhiều đêm như thế

những bữa tiệc tại nhà nàng

không có gạo mà chỉ toàn ngày lễ

với những băng-rôn rực rỡ

hoàn thành vượt mức

vượt vượt mức

như thói quen ngày xưa

nàng bắn đạn bừa bãi

 

nàng đã bao phủ

địa ngục khủng khiếp nạn đói

với độ sâu không thể thăm dò

trận đồ bát quái

mà chúng ta rơi vào

một tình yêu tuyệt vọng

ê mông và vỡ mộng

với nàng

 

chỉ vì nàng

nàng ôi

nàng là duy nhất

 

 

15. một ngôi đền chữ nghĩa

 

 

thiêng tới mức bài thơ

núp sau cánh cửa

cũng phải nhảy ra

khỏi bàn thờ

 

bạn nhìn con dấu

màu đỏ như son

 

trước khi gặp mấy ông thần

bạn sẽ gặp

không chỉ con chữ phải khỏa thân, rất nhiều lần

bằng cách tô hô

mà nếu cần, sẽ viết thư

hăm dọa

 

bạn đến muộn

nên đằng sau cánh cửa ngôi đền bạn không còn thấy

các vị thần

vì họ đã ở trần

xung phong ra trận

 

bức tường trong ngôi đền hóa tấm gương

soi chiếu văn chương

lạnh thấu xương

chỉ còn chúng ta trần truồng

áo choàng của các vị thần

làm đám mây run rẩy

như cái khố rách của cơn

bão

 

lịch sử, với vầng trán

của gió mây, với máu

trong lọ mực, với màu đỏ

thấm vào ngòi bút, với tiếng kêu

bị bóp nghẹt, với xương cốt đông vật

hóa thành di tích

 

cũng như chúng ta không bao giờ hiểu

ý nghĩa của tờ giấy trắng dính đầy cứt

trong thùng rác của ngôi đền

 

các vị thần lấy bức tường, tấm gương, và tờ giấy trắng

tiếp tục dàn trận

với con dấu đỏ như son

không phải con

chữ

mà những con

số, ôi chúng phát điên

đang bay

say mùi múi mít…

 

 

 

16. âm thanh

 

 

 

ở đây bài thơ

và chúng ta, tận cùng thế giới

cuộc hành trình nơi thủy triều

chạy, như những chuyến bay

than, bụi…

 

thế giới

thay đổi như mùa đông

nơi biển và cành cây

bị gãy, nằm trên ngọn vách đá

 

nơi mùa hè

& hoa, màu xanh

cái tên chuyến bay mà bây giờ bạn không thể nhớ

nó đã bị thương

nhẹ

 

sau đó

tất cả những gì bạn biết về sự ồn ào

đến chết vẫn còn nói láo

có quyền thống trị

 

trong khi đó một âm thanh

đang vang dưới đáy đại dương

 

trong khi đó một âm thanh

lắc rung như tiếng chuông gió

 

trong khi đó một âm thanh

kéo cưa với đám mây rì rào

 

âm thanh, nó kéo

tường như bạn sẽ căng ra

như dây cung

nhưng cuối cùng

lại lùng nhùng

như đáy quần của bạn

 

 

17. dòng sông, bài thơ, khu rừng, đêm…

 

 

 

bài thơ giả mạo dòng sông

để người ta có thể ném xuống

một xác chết

 

bạn chỉ bị ướt đôi chân

sau đó một vài ngày

xác chết thành sự sống

khi một ông

giáo sư tiến sĩ chỏng mông

cầm một con quay

trong gió, đi tìm và giải mộng

 

dòng sông không

bao giờ biết bước đi

con đường đó

là phạm vi giới hạn nhỏ bé của

bạn, được định mệnh chải như tóc

và lông, bạn nuốt nỗi cô đơn vào lòng

bởi móng vuốt

của hai bàn chân

bạn biết sự cô đơn là niềm vui

không thể

xuyên qua

 

như bài thơ không thể là kẻ cướp, đêm

ăn mòn cả mặt trăng

nuốt chửng mặt trời

chỉ trong một buổi sáng

 

đêm, không phải là cave hay hang động

ấm áp, nhẹ như giấc mơ

bạn và bài thơ

nghĩ rằng nó không thể

bạn đắm mình trong chất lỏng màu đen

của mọi người và đêm

hôm đó

 

 

 

18. ở ngay lối vào siêu thị Big C

nơi mọi người đi

 

 

 

tít mù mua bán

bạn thấy một khu rừng

có các cành cây

một con chim đang bay

hai cánh hơi tư lự

 

trên lối vào

bạn ngồi

rượu say

bạn biết hôm nay

thế là

đủ

 

- tôi không biết

- hình như tôi đang sốt

 

một người đàn ông đến gần

bạn, một người phụ nữ cũng đến gần

chạm vào bạn

vào khu rừng

mây trôi…

họ gọi

họ gõ

họ sờ

họ không biết làm gì

mới được cho là đủ

 

- tôi không biết

- hình như tôi bị sốt

 

tết này bạn rắc mình như chiếc lá khô

trên lối đi

khi

cả siêu thị như khu rừng chuyển sang lá vàng

như mắt nàng

vừa khóc

 

bạn không bao giờ

vào siêu thị

ngôi đền

thiêng liêng

màu vàng

nhưng máy tính tiền

bị hỏng

 

và tôi

ôi

lúc ấy

cũng khoanh tay, nhìn lên

phía bầu trời: dạ, dạ…

 

khi đền thiêng

đến phiên

gọi đúng tên tôi

chỉ sai chữ lót

 

 

 

19. cũng có lúc bài thơ thấy một nhà văn

 

 

 

bỏ ăn

nó nghĩ có lẽ chàng đã già hay mệt

 

chàng té xuống, mẩu bút chì vẫn cầm trong tay

rà soát các chương tiểu sử

người ta mô tả

chàng

 

chàng nhìn về tương lai

không cần quá khứ

như lá thư, mà ngảy xưa ai đã nói

những lời lăng mạ

chàng

 

chàng không lo lắng lá thư

như lỗi chính tả không thể tránh khỏi

nhưng nếu bạn cố tình chỉnh sửa

lý lịch chàng

như bây giờ người ta báo công an

thì chàng rất sợ

 

như khi bạn gửi

cho ông Tổng biên tập

kể về gánh nặng của nhà văn

bỏ ăn

vừa mới chết

 

bạn sẽ nhận lại một lá thư theo mẫu:

- Kính gửi ông/bà…

hạn chót đã là ngày hôm qua

ông/bà bị muộn

xin vui lòng giữ chúng cho chính mình

làm của riêng

mấy trò tung bay

múa may

bất tử…

 

 

 

20. bạn nhận được lời chúc phúc

 

 

 

như nhận bài thơ lúc mùa thay gió

không phải chiếc lá che mặt trong lễ hội Halloween

gió sẽ làm chiếc lá có lúc hơi khập khiễng

như bị đau chân

 

chúng ta lẽ ra

đã dễ dàng vượt qua

nhiều điều trong đời sống

như khi tăm gội

không cần phải xả nhiều nước thải đến thế

 

chúng ta chuyển động

như thành phố pha màu lúc hoàng hôn của

các sự cố

không ngừng

làm những đám mây cũng giả vờ buồn

và nghẹn thở

 

chúng ta

chỉ có thời gian nghỉ ngơi với ngón tay bị sờn nắng

để sự thật là những suy nghĩ phồng rộp

 

chúng ta

giả vờ làm những đứa trẻ

với những kẻ

thích bịt miệng hay bóp cổ

rồi sau đó vẫy tay gọi chúng ta đi ăn

 

và chúng ta nhận ra

trái đất không chỉ ba phần tư nước mắt

mà ba phần tư đám mây

đang bay, thả bom chùm trên đầu các cậu bé

không biết nói dối

 

đám mây

sẽ hóa trang thành mái tóc hay hàm râu của những kẻ

với đôi mắt tham lam

mắng chúng ta không phải người Việt Nam

chỉ biết uống cà phê mà cứ đòi yêu nước

 

 

 

 

CHÙM THƠ 38 TIỂU ĐOẠN

 

 

 

1.

nếu bạn muốn

cái mà bạn chưa bao giờ

 

thì bạn sẽ

làm thứ bạn chưa bao giờ dám

làm

 

 

2.

nàng mở miệng để kêu

báo động

 

những bóng ma ngôn ngữ

làm nàng lo lắng

nàng ghét, sự vô ích của im lặng

 

mùa đông lạnh

qua cửa sổ, con hải âu đã khóc

khi anh biến mất

trong một bài thơ

mà nàng ngỡ

là ánh nắng trên cửa sổ

 

nàng đối mặt với

rất nhiều người đàn ông

nhưng với anh

nàng chấp nhận những lời mê

ngủ

 

sau đó

hồn ma của anh

nằm trong bóng tối của bài

thơ, cứ ẩn nấp

trong nàng

một mối lo âu

miên man

dai dẳng...

 

 

3.

sau đêm mưa

thành phố vừa

bị bão, nàng lắng nghe bài hát

của một con ếch

nhút nhát

 

nàng nghĩ: chắc là con ếch hát

sau một đêm

làm tình

 

con ếch, nàng nghĩ

như những gã đàn ông

chỉ phăm phăm xong

rồi chạy, nàng ghét

 

nhưng, con ếch, nó hát

sau đêm mưa

con ếch

nó hát những điều

nó thích

 

như khi nó nhảy

mà nàng

không bao giờ chịu

chạy

theo…

 

 

 

4.

chúng ta sẽ rong chơi hai ngày

khi bắt đầu mùa xuân

 

ông thầy giáo sợ chúng ta ham chơi

ngày tết cứ lo làm mứt

nên đã cho nhiều bài tập môn Hóa

môn Toán

X + Y = Z

 

chúng ta không thể không đi

xe buýt đến ngọn đồi

thông reo theo cách riêng của nó

 

chúng ta đã ngủ

một giấc thật dài

ngay cả khi biết mình sẽ bị muộn

 

cuối cùng chúng ta đối mặt

với mớ bài tập của ổng

thật dễ dàng

vì không ai muốn chống lại

chúng ta trượt đi

nhanh như lúc chơi trò úp máng

nước

 

nhanh như

lúc nàng băng chiếc nhẫn

bằng một miếng bông mềm

khi lao vào

trận

đánh

suốt cả

đêm...

 

 

 

5.

chúng ta mang chiếc tủ lạnh

ra bãi cỏ

để có

các quả mận tươi non

 

đừng có nghĩ ai sẽ là nhà văn

những đứa trẻ con học đòi

cay đắng, cuộc tranh cãi chưa được giải quyết

chiếc túi màu nâu ai bỏ quên

những dòng chữ hình như tiếng anh

chúng ta không hiểu

 

cũng có vẻ bí ẩn

như bây giờ chúng ta giấu mật khẩu của hộp thư

không như ngày xưa

chúng ta viết bí mật của nhau lên bao thuốc lá

 

như một vết nứt

rịn mồ hôi trên trán người

như thể cái gì

chúng ta ném ra

trong một màn thoát y

và múa

 

bãi cỏ

chiếc xe cút kít và tủ lạnh

bây giờ nhiều người nghĩ là của họ

cả khi trục giữa của nó

bị rỉ sét

 

cả khi ổ cắm

điện bị rút ra và lăn lóc bỏ

quên...

 

 

 

6.

có thể tháng chín

đã sang tháng mười

chúng ta đau đớn

đánh vần: anh, xờ anh xanh

màu xanh của lá

mờ dần mùa thu

 

vì mùa hè có nghĩa

chúng ta sẽ chờ nhau

đến tận thu vàng

 

như mắt nàng

nhìn

2 đêm

vừa sáng suốt

vừa hoang mang...

 

 

 

7.

những chữ cái a b c d bị mềm đi và ướt

nó thì thầm khi chạm vào

giấc ngủ lạnh và ẩm

ướt và mờ

như sau này

vết bẩn còn vương lại và mơ

 

tha thiết

rên xiết, đến lần thứ ba

ai cũng nghĩ chúng ta

mệt lả

 

không ai biết suốt đêm

chúng ta

nghe

tiếng chuông âm vang cả hai

tai, và một góc bị khép chặt

chành ra ba góc, nỗi đau như bốn bức

tường lù lù màu xám

 

làm cho nó nhờn ra khi chạm

vào đâu đó, cái khoảng cách

pháo binh canh tọa độ

 

nó nói: chúng ta bị co thắt

và các con chữ nhắm mắt

lại: ê a ơ i e...

 

nó quấn chặt vòng tay

như ta ôm quả bóng

chạy hết một vòng sân

thực hiện cuộc độc thoại

với bảng chữ cái của người mù, bằng các đầu ngón tay

lần mò

tách ra

từng vần

từng nhịp

 

nhưng chúng ta sẽ không

đặt ra câu hỏi: chúng ta còn phải

lau mái tóc ướt và chải

lại con chữ đang rẽ dòng

như người lính đang chảy máu

 

chữ nghĩa đã bị thương

nó nhỏ giọt

trên bốn bức tường

như sự kiểm duyệt ngũ sắc có năm màu

đá xám

 

cuối cùng

chúng ta không còn biết nói gì

khi nó chỉ

chịu chảy

nước nhờn, lúc

ta chạm vào

 

đêm ấy trời đầy sao...

 

 

8.

trang giấy trắng bây giờ màu xám

vì mưa. nhưng nó chỉ nhớ

những chữ

mây xanh

 

ngày cát vàng Hoàng Sa hóa thành

mây trắng

 

 

9.

chữ

làm nên tò mò

nhiều khi ảo tưởng

của mấy đứa trẻ

 

nó không ngờ

ngay cả mặt trời

vẫn nằm nhìn

người phụ nữ mặc áo choàng

phủ tận gót

mơ những kỷ niệm

nổ tung, dọc theo xương sống

 

như thể các con chữ

gặp nhau, lúc nàng nằm mộng

nó phát sáng khu vườn màu xanh

nở thành

màu vàng ngôi mộ

 

con chữ, như người

khi chết nằm phơi

rực rỡ

trong đất

 

và nàng biết

tôi,

tôi, tôi, tôi

tôi, tôi, tôi

chỉ là một người nói lắp

trong mùa đông vặn vẹo

xà lẹo

của nàng

 

như con chữ xuống hàng

nằm ngủ còn

chàng hảng...

 

 

 

10.

không có gì dễ hơn làm một bài thơ

ngay cả bài thơ kỳ diệu

 

bạn lấy sợi dây thừng

buộc bài thơ vào đám mây

tự nó bay

cái đầu nó lủng lẳng

 

nó nheo nhìn

khi người ta đọc

và nát óc

 

giống như trò nhảy dây

khi nàng quay

và xoay sợi dây

quanh đầu bạn...

 

 

11.

bài hát

cho đến khi

những con sóng của nàng

xô vào một tảng

đá, trên bờ biển

 

tôi mở

cuốn sách

với ngón tay run rẩy

 

tôi đọc và thấy

một mái tóc

cắt ngắn, như muốn tiết lộ

mọi bí mật

chỉ cho bờ biển, nàng

và tảng đá

biết, mà thôi

 

rõ ràng

biển, tảng đá cũng như thế giới

đang lang thang

đứt hơi, tìm nàng

 

trong lúc nàng đang phơi

bộ đồ bơi, khi những con sóng của nàng

thôi hát...

 

 

 

12.

im lặng

thi hành

không khí lạnh

 

tôi đã nói với bạn: tôi là một bông hoa

một làn gió

chạm nhẹ vào mũi

 

tôi đã nói với bạn: bóng

tối là sự thừa thãi của tình yêu

chúng ta không nhớ

nó hơi nhỏ, và thấp thoáng

chạm

vào

không có lý do

 

rõ ràng

bông hoa, héo

như lần bạn nhìn chằm chằm

vào con đom đóm trong một đêm

thơm như tháng Sáu

 

tôi đã nói với bạn: tôi

trống rỗng

không tiếng động

khi nấp phía sau một cái ôm

thật chặt

một cái nhìn hơi ấm, rơi vào

giấc ngủ

 

hy vọng khó lòng

vì chúng ta

lúc nào

cũng sợ

 

 

 

13.

tình yêu

nó sinh ra

trên mái nhà

ngày nền cộng hòa

và thi sĩ trần dần

treo cờ

đỏ

 

nó được làm bằng sứ

hơi lạnh và dễ vỡ

khi bạn muốn dời đi

 

nó thích

một không gian nhỏ bé

và nó vẽ

bạn, trong một vòng tròn hữu hạn

 

nó khắc vào khuôn mặt bạn

một vết rạn

như sự xúc động

trầm trọng, không ai

dám

cười

cả trong đám cưới

 

nó trung thành

với những gì nó nghĩ

nó cũng nhìn thấy nước mắt

của bạn

 

tình yêu

nó hay lẻn chui vào bụng

nó thích thịt da

thành ra nông nổi

 

nó thích đánh dấu các nạn nhân

nên nhiều người phải nằm luôn dưới sân

và bốc hơi ở đó

 

không phải tàn nhẫn

nó chỉ thêm vài nếp nhăn

trên gương

mặt

mẹ

 

nó, à quên bạn

quá chừng sợ hãi, một trung tâm

một ngọn lửa

bạn tập kính thưa...

 

nó: bánh mì, hoa hồng, im lặng, thù địch, đỉnh cao

có khi làm bạn hơi lao đao

vì nhiều cái bạn không kịp hiểu

 

nó đặt vòng

nhưng bạn vẫn mang thai

bây giờ

bạn vẫn còn thấy đau và sợ

 

bạn thấy

yêu hay là không yêu

kiểu gì bạn cũng vỡ…

 

 

 

14.

tôi

đứng bên này sông

à không

đứng bên hông khách sạn

nhìn ra sông Hàn

 

một cái cây ánh sáng

đập lá vào kính cửa

như thể tôi là

bóng tối...

 

 

 

15.

rỗng

cái áo của tôi trống rỗng

a ha tôi nhìn vết nứt trên bụng

 

cái quần của tôi trống rỗng

a ha nàng cười như trôi vào mộng

 

cà vạt của tôi treo trong không khí

ôi sự trống rỗng

siết cổ tôi

 

vẫn còn

nơi tôi cần trống rỗng

hoàn toàn trống rỗng

các dấu vết của tôi

nàng xóa

từng chút một

 

giờ đây tôi chỉ còn ngồi

hai mắt trống rỗng

đôi giày trống rỗng

hai chân trống rỗng

có vệt mồ hôi

mùi

tất chân và

báo cũ

 

cha ơi là mưa

nắng cũng như trưa

nhìn vào tôi

trống rỗng

 

 

 

16.

tôi đang lang thang

và tự hỏi

tại sao tôi

không để lại dấu chân người?

 

tôi đã đi theo ngày hôm qua

tôi sẽ đi theo tất cả các ngày sắp tới

tôi sẽ không nhìn lại

tôi sợ rằng

tôi không thấy cái bóng của

tôi…

 

- bạn có còn sống?

- bạn không còn là nhà thơ nữa rồi...

 

một gã say tự nhiên hỏi và

"vâng, vâng," tôi trả lời

một cách nhanh chóng

"vâng, vâng," tôi nhanh như

đôi giày há mõm

của nàng

có tội

lội qua sông

mới hai đêm

mà hỏng

 

 

 

 

17.

hầu như tôi đã bị ném ra khỏi chỗ ở của thơ

tôi, trong bốn bức tường bao vây

cảm hứng

 

tôi lên đường, bắt đầu

thoát ra khỏi tuyệt vọng

để quấy rối một nàng như ánh trăng

trên phố

 

tôi hiểu là rất khó

khi tôi muốn như vậy

nên tôi bậy

bạ ngón tay

của phép ẩn dụ

đụ mẹ bông hồng

 

tôi thậm chí còn không

muốn đầu hàng

tôi biết, người phụ nữ như nàng

chỉ sống với chồng

chứ không

làm thơ bậy bạ

 

tôi muốn thưa chuyện với Chúa

nhưng Ngài xa quá

nên tôi hét lên như bây giờ dân oan khiếu nại

nhưng như vậy tôi lại không phải

là Shakespeare

 

cuối cùng tôi chia

giọng nói của tôi

và sự bí ẩn của Shakespeare

cho gã lúc nào cũng ngồi bên nàng

như cái bóng

 

tôi

làm bóng của một cái bóng

nghe nàng thì thầm:

 

- nhóc con

những bài thơ vô nghĩa của con

cũng có thể là một giọt

cuộc sống, như tối hôm qua

nó đầy lên nên đã chảy thành dòng

sau khi con đã nốc xong 6 chai

bia sài gòn đỏ...

 

 

 

18.

nếu như đứa con trai

oan sai

đến chết

 

vậy có cần

nàng ghét hoặc yêu?

 

nàng có cần

mở phiên tòa

tuyên án

nữa, không?

 

 

 

19.

cánh hoa

như quần áo

của nàng trên cỏ

 

mùi hương của nó

vị đắng của khúc cua

khi ta ngang qua

linh hồn dưới hai bàn chân

ta, vẫn diễu hành trần truồng

trong mỗi buổi chiều

trong sâu

thẳm sương mù...

 

 

 

20.

khi anh tag hoa qua facebook của nàng

đôi môi của anh đang di chuyển

và xoay

 

lưỡi của nàng

nhẹ nhàng

kết thúc tốt đẹp

như bài thơ sau mỗi âm tiết

 

những suy nghĩ

phát điên người ngớ ngẩn

như chim gõ kiến mắc kẹt bên trong ổ kiến

chúng ta đánh bại tất cả

chữ và hình ảnh

trong cùng một trận

giao hoan

 

hoa

như câu chuyện

cho đến khi môi của nàng bị sưng

tai của nàng tê cóng

mắt của nàng

và anh

cùng trôi vào bóng tối

thì thôi

nha...

 

 

21.

nàng

là ô cửa sổ

mở vào thiên đường

 

bàn tay nào

đã nhặt mảnh trời

khi nó rơi

xuống

đất...

 

 

22.

không thở như người cuối cùng

ở vào thời điểm cuối

 

khi chuông

ở tháp chuông đã lắng

khi cỏ kết tinh trên bãi cỏ

phản chiếu giọt sương

như ánh trăng trong im lặng

ánh sáng từ lần nhấp chuột

xanh mờ trên đầu giường

 

suy nghĩ của ngày không tồn tại

những ký ức trượt lên

như vải lụa ấm áp từ cái móc

nàng dùng treo quần áo

khi đi tắm

 

trong bóng tối của những khoảnh khắc

mệt mỏi rơi tự do

ý thức của sự không có gì, không có gì

sẽ so sánh với đêm cuối cùng của bạn

ở một ngôi làng

lãng mạn

dã man...

 

 

23.

đêm, chỉ là phía bên ngoài rơi xuống

như khi nàng trút cánh hoa

trên người

 

có bao giờ bạn hỏi

như thế nào, nàng đến?

 

nàng ngủ trong giường này

nằm tiếp theo những người kia

họ chia

nàng làm đôi

như sự kì lạ của ngôi

làng đó

 

có bao giờ bạn nghĩ

phản ứng chập chờn của ngọn nến

chớp lên rồi tắt

như bạn thức rồi ngủ?

 

con rắn của thành phố

đã trườn về làng

chui vào hang

bảy ngọn đồi âm vang

chỉ có bạn nghe tiếng chó kêu quen thuộc

 

bạn đã học cách yêu sự im lặng

như yêu các vết nứt căng ra trên đùi

cuộc đổ bộ mềm mại tạo ra những đứa trẻ

sau này chỉ dám gửi vào bóng tối

 

ngôi làng màu nâu

dùng để vẽ các bức tranh màu nâu

không phải treo mà dường như làm tan chảy

cả bức tường, bạn hãy tưởng tượng

tất cả trẻ em của thế giới

được ra đời

sau chỉ 2 đêm...

 

 

24.

bạn đang trôi tuyệt vời trong giấc ngủ

và tự hỏi nó sẽ kết thúc thế nào?

các chuyến bay linh hồn

và hoàng hôn

ngày chúng ta cùng thức

 

một sa mạc của bóng tối

sự im lặng như cuộc hành trình

vào bên trong

bạn long lanh chuyển sang

một đống tro tàn

bạn vẫn nói là: lãng mạn

 

đôi khi bạn quên để nói

bạn đã yêu

cô ấy biết bao nhiêu...

 

 

25.

một đám mây màu trắng

hay màu đỏ?

xuất hiện ngày hôm qua

giữa hai đóa hoa đỗ quyên

khi cánh hoa lãng phí

rơi

lên trái đất

 

một phác thảo về màu sắc

những ngày trống rỗng. Một khung

vải trắng

như em

ngày vừa chớm nở

như đêm

vừa rơi mất dần

 

các dấu hiệu hư không

đám mây cũng cố mênh mông

bài thơ, và kết thúc của dòng

chữ không còn quay đầu

lại...

mãi mãi

 

 

26.

nàng tỉnh giấc nghe cánh cửa ọp ẹp

hoảng sợ với âm thanh kỳ lạ

và mùi hương

cũng lạ

 

nằm trên giường

nàng sợ hãi không dám nhìn ra cửa

dù chỉ là

ngoái đầu lại

 

sự ẩm ướt sợ hãi

tưởng tượng ma

cà rồng?

người sói?

quỷ râu xanh?

...

 

nàng kêu: "Ai đó?"

mẹ vẫn dặn và nàng vẫn nhớ

đọc thần chú như cơn gió

 

nhưng nó

con quái vật gầm gừ

cắn

và nuốt chửng nàng

 

để lại một vệt bình minh

trên chiếc giường

như máu…

 

 

 

27.

nàng

móc những người đàn ông của mình

cả không phải của mình

treo

hết

cả

lên...

 

 

 

28.

có thể là một chút đau buồn

bạn có thể bị

đổ mồ hôi trộm

hay nôn mửa

 

bạn có thể tị nạn

nơi người đàn ông

đang ngủ

trong lồng

bên cạnh bạn

 

bạn chỉ nhận ra

ông không phải là ma cà rồng

ngôi làng của ông

có nhiều món ăn

sáng. Khá ngon

 

với một người con gái

ông không phải là con ma

nhưng bằng cách nào đó

ông vẫn có thể

xuyên qua

các cô con gái

từ nơi khác đến

 

bên trong

căn phòng đầy

quái vật

đang xem trận chung kết

 

cú sút của ông

làm nổ tung cả màn hình plasma

tinh thể lỏng...

 

 

29.

bạn sẽ hít lấy hơi thở của nàng

khi nàng hét lên

 

nàng để lại vết lưỡi trên làn da của bạn

bạn tin rằng bạn có thể

chứa đựng

chế ngự

làm dịu

nàng...

 

mỗi khi nàng tấn công

bạn

lãng mạn từ cửa sau

như

một băng đạn…

 

 

 

30.

tháng Chín

ánh nắng mặt trời

biển mưa

áo mưa mặc

một mạng nhện...

 

 

 

31.

mặt trăng

rơi vào ao

lóng lánh trang sức ngày xưa

nàng đeo

đi học

 

cá chép há miệng đớp

mặt trăng

và đôi mắt

của đám mây

 

mặt nước nở hoa

khi ai ném vào

mấy ông sao sáng

 

trong nếp gấp hơi nhăn trên trán bầu trời

mọi thứ đang trở nên tối thêm

một tí, chúng biến mất với những con dơi

treo ngược trên rèm mi

của lá

 

sau cùng, làm chậm, nở hoa

nàng

cơ thể nàng

trở thành mặt trăng và con cá chép

cho mọi người bơi trong ao

lao xao...

 

 

 

32.

ngọn tháp bao la của bụi xa xôi

khó khăn hơn so với bầu trời

đã bị hút hết chân không

còn bụi

 

từ đỉnh núi cao như cái sừng

bị cắm, trong tình huống khó xử

dường như

nàng trôi trong bóng tối

 

đẩy và rút

rút và xoáy

bởi gió và mặt trời

bạn bị sốc bởi tất cả các con sóng

ập vào bạn

 

có thể, hình dạng

của chúng chỉ được xác định

khi cái sừng uốn cong

trên đầu và đâm vào trái tim bạn

 

sự lãng mạn khốn nạn

nó ẩn

giấu một mơ hồ

nơi con sóng và những ngôi sao bắt đầu

giao thoa

với nhau

ở đâu đâu

ôm nhau

ngủ

 

 

33.

chúng ta thà trốn

trong bóng tối của phòng tắm hơi

như đêm qua bạn nói: i love you

và chúng ta quan hệ đối tác chiến lược

 

không như bây giờ

nằm đây

cả ngày Chủ nhật tẻ nhạt

bạn chỉ nói: im đi, con chim, mày đừng hót nữa

hoặc: anh đói không? chúc anh ngủ ngon

 

ôi chao những lời sáo rỗng

làm chúng ta tưởng bở

chỏng mông

xong

vẫn đói

rã họng…

 

 

 

34.

sinh ra trong ánh sáng đầu tiên

của mùa xuân

 

nó đổi màu

vào những ngày ấm áp

trong mùa hè

xanh xanh

 

rực rỡ

những khoảnh khắc

mùa thu

 

nó cố gượng lại

như một ràng buộc

trong bóng tối

lạnh

đầy lo lắng

mùa đông...

 

 

35.

đôi khi

bạn cần một cái gì đó

để viết

và một cái gì đó

để nói

cũng không có gì sâu sắc

một niềm vui nhẹ nhàng

 

như màu vàng

nắng hôm nay hơi nhạt

 

như nàng

mới sáng đã nhắn tin...

 

 

36.

lụa

và màn sương màu nâu

xoáy vào nhau

tạo thành lớp kem

màu vàng nhung

mềm mại

và mịn

cùng với

nàng

như một tinh thể

sáng chói

trên một sàn diễn

không chỉ thời trang

mà ngập

trong sự cám dỗ

 

tội lỗi, tội lỗi...

có tội lội qua sông

hết tội

 

 

 

37.

những con quỷ phía dưới cầu vượt

trên đường về lại ngôi làng

tiếng la hét của những con chồn

như tiếng rít của lốp xe thắng gấp

 

nó gặm nhấm

sự háo danh của đám muỗi, bước chân

của nó có màu xanh lá cây, cỏ dại

nảy mầm qua các trụ cầu

nơi mọi người vẫn đến đái và

xả rác

 

nó cảnh báo mọi người

bằng tiếng chuông đồng hồ gõ suốt đêm

bíng boong

tiếng kêu của một con chồn

cứ nằm kề bên chiếc gối màu nâu của mọi

người, sau cuộc chơi rã rượi

 

sáng ra mưa

rơi vào đầu tôi

những viên đá

trò chơi vỡ đầu

 

ngôi làng

nơi lông đuôi chồn mọc dài ra

như nòng nọc

 

nó gieo tinh trùng

ra bốn phương trời

tơi bời

rất nhiều trò huyền thoại sáng tạo

 

như những trò bay cao

mà nó vẫn bịa ra

và nhát ma

con nít...

 

 

 

38.

chàng vẽ

nỗi buồn

bằng phấn màu lúc 3 giờ sáng

 

đàn ông

nước mắt

chàng rơi

dòng sông

tưởng cạn

đã lâu

lắm rồi...

 

 

phuquoc-nguyenhoangnam-content

 Phú Quốc - Ảnh Nguyễn Hoàng Nam


CHÙM 9 TIỂU ĐOẠN

 

 

1.

các anh

màu xanh

đã nhập vào hoang vắng

 

2.

như đám khói

không phải màu xanh

mây của các loài chim

không bao giờ bay

hay

biến mất

 

3.

mặt trăng tái, hoa hồng vàng, bầu trời tim tím

hoàng hôn vệt son

như giọt máu

màu đỏ giữa sương mù

 

chỉ các anh

vẫn ngổn ngang màu xanh

 

4.

một cái cây cô đơn

đứng im trong bóng tối

nó rùng mình vẫy tất cả lá

màu xanh

của nó

 

nó sợ

các ngôi sao, như các anh

vẫn còn đang trôi, ôi, màu xanh

bay, run rẩy

 

5.

con gà con heo con trâu con bò

ngày ấy

cũng bỏ

chạy

 

6.

hoa mà gió đã lung lay

xanh thêm lần nữa

với mưa

 

vì vậy, con tim anh

đầy nước mắt

màu xanh

không phải bị lừa

các anh

đổ máu

màu đỏ

cho Mẹ

 

và những kẻ

bây giờ các anh

mới biết, chúng nhận là con của Mẹ

để làm thơ

và hót: hehe…

 

7.

bạn và bài thơ

một đống thịt mềm

một mái tóc

chưa kịp chải

 

dưới xương sườn của bạn

máu chảy

khi hết bốn lít

bạn bắt đầu thấy lạnh

 

bạn đã pha trộn mình với cuộc chiến

như mỗi sơm bạn nhâm nhi ly

cà phê nóng

 

bạn đã pha trộn mình với cuộc chiến

như bữa ăn tối

nhiều khi hơi vội, nên bạn đã liếm

que kem, thời tiết khá nóng

khi hết đạn, bạn chỉ còn một con dao găm

đào bới hy vọng

làm ngọn lửa

sưởi ấm

che chắn

cho mọi người

 

phe nào thắng thì dân đều bại

không có chiến tranh không chiến tranh

 

phe nào bắn thì dân đều chết

không có chiến tranh không có chiến tranh

 

phe nào đốt thì dân đều cháy

không chiến tranh không có chiến tranh

 

phe nào xạo thì dân đều hết gạo

không có chiến tranh không chiến tranh

 

không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh không có chiến tranh

 

 

8.

mặt trăng

trong đêm như vết nứt

nhấp nháy

 

một bàn tay

bịt miệng

sự im lặng

của bàn phím

những con chữ mù mờ đom đóm

 

chỉ còn chút ánh sáng từ màn hình

mà bạn không dám soi lên

các sư đoàn đã từng diễu hành

dưới cờ, giữa trưa tháng hai

nắng chiếu lên máu

màu rực rỡ

 

nụ cười của họ

sự im lặng của bạn

hóa ra

vinh quang

đời đời vinh quang

đã thành quên lãng?

 

hơi thở họ như nụ hôn

trên làn da bạn

làm thế nào bạn cứ sợ

bạn cứ làm mờ

bằng cách tắt dần ánh sáng

 

bây giờ, con dấu màu đỏ

không phải máu

những văn bản cấm cả cơn đau

bạn muốn nghiến nát những con chữ

mà bạn đang lảm nhảm

quăng chúng ra xa

 

nhưng, cha mẹ ôi

bạn an ủi rằng

bạn đã gõ bàn phím

chỉ tại màn hình

không dám

hiện ra

 

khi ánh sáng mờ dần

trên các đường mòn qua khe núi

khe sanh một thời thành khe máu

bạn chờ

đom đóm tỏa sáng để tưởng nhớ

giấc ngủ

của họ

 

và bạn đi bộ

trở về với những đêm

bạn nói là mình

cũng không thể ngủ

xanh mờ như đom

đóm

 

 

9.

bạn trở về với những đêm không ngủ

bị mắc kẹt ở ô cửa sổ

sau tấm rèm cửa

bụi giữa các nếp gấp

 

và con gái của bạn cũng không còn nhớ số

điện thoại của bạn

khi bạn nghe

gió bên ngoài cửa sổ

 

những cây nến chưa thắp đã ố vàng

một bài hát trong máy tính chưa mở

của nhớ

và quên

 

tấm ảnh cũ và gần

như kỷ niệm, bóng

đen như ly cà phê

không có ai mang thai nơi khung cửa

ngôn ngữ của mưa

vẫn vang vào phòng

từ mùa xuân năm ngoái

 

bụng bạn phồng to như quả bóng sắp vỡ

hẹn hò

tốc độ

nó như một viên đạn

 

không ai có thể ngờ

và tin

viên đạn

nó tự dưng

bay

rồi chui vào

bạn

một cách lãng mạn

 


CHÙM 12 TIỂU ĐOẠN

 

 

1.

 

một cái cây trên đồng cỏ

bị đốt cháy

mưa ướt

bài thơ là một cái cây

 

2.

 

khi nói chuyện với cừu Dolly

bài thơ sợ

một bài thơ nữa

hiện ra

 

3.

 

cá trong nước

chim trên trời

trên trang giấy

bài thơ nằm im lặng

 

4.

 

sự hóa thân

hóa ra còn mệt hơn tra tấn

khi người ta

đốt lửa trên bụng

của bài thơ

 

các vết bỏng

mọng nước

hóa thành

hoa

 

5.

 

người ta nói

bạo lực chỉ mang lại bạo lực

 

bài thơ hỏi: nếu vậy

khi con khóc

ai sẽ đưa nôi?

 

6.

 

bước chân loài bò sát, như rắn

nó không có hình thù

rối mù

như vinh quang

chọc sâu

làm bài thơ đang

vui, dựng ngược

như thanh kiếm

 

7.

 

con thuyền

mái chèo

làm bài thơ như dòng nước

vỡ

đôi

 

nàng không chịu chui

vào

 

 

8.

 

khi bài thơ bị bỏng

lửa sẽ thơm

mùi thịt nướng

 

bài thơ biết

“lửa” không phải là “lừa”

mỗi chữ có một nghĩa

 

nhưng khi lửa cháy

bài thơ thấy một con lừa

loay hoay

chạy và bay

như bướm, nó kêu

như tiếng hót, của con chim

 

9.

 

những con búp bê khác nhau về kích cỡ

nằm nghe

bài thơ và nàng

nói chuyện

 

nó nằm sấp

nhìn

những đồng xu

ngửa ra và rơi, lấp lánh

 

nhưng mấy con búp bê biết

dưới da bụng

bài thơ, những cơn sóng vẫn cuộn lên

lấp lánh

như lưới nhện giăng tơ trong nắng

 

bài thơ

bao giờ cũng có

một giọt

rỉ ra

sương sa

lấp lánh

trên bụng của

nàng

 

10.

 

trên dòng sông

con cá câu một con cá

mà lớp vẩy lấp lánh

làm kẻ đi câu tưởng lầm

cái chớp mắt của ánh trăng

 

bài thơ kiểm tra con cá hai lần

nó làm bài thơ suýt lầm

với bóng tối

vì bài thơ

rút ra hơi vội

 

11.

 

đũng quần của bài thơ bị ướt

bạn nghĩ

đó không phải là sợ hãi

 

trong gió, bạn thấy sợi tóc mai

mỏng manh, bạn thấy cái đầu mềm oặt

chỉ cần không gật

sẽ bị ngắt

bỏ

như một cọng cỏ

khô

 

nên bạn chờ

một bài thơ nhân bản

hiện ra

 

ba hoa

nhan nhản

thơ ca

tự do

sợ hãi

chói lòa

ú òa

cào cào

châu chấu

đang nấu

cám heo…

 

 

 

12.

(không làm bài số 13, khỏi sợ xui)

 

không có gì dễ hơn làm một bài thơ

ngay cả bài thơ kỳ diệu

 

bạn lấy sợi dây thừng

buộc bài thơ vào đám mây

tự nó bay

cái đầu nó lủng lẳng

 

nó nheo nhìn

khi người ta đọc

và nát óc

 

giống như trò nhảy dây

khi nàng quay

và xoay

sợi dây

quanh đầu bạn...

 

 

 

2 bài thơ rời

 

 

 

người tù & bài thơ

 

 

chúng ta là những người có tội

nhưng không cúi đầu

 

chúng ta không bán cuộc sống của chúng ta

khi có kẻ muốn mua vào mùa thu hoạch

trên cánh đồng vàng

như lúa

 

chúng ta là những người có tội

đã nâng cao sự thật

chống lại rào chắn trên đường cao tốc

lắng nghe câu chuyện của cái lưỡi

bị cắt đứt

 

chúng ta là những người có tội

ngay cả khi bóng tối

đang đuổi theo đôi mắt

chỉ còn nhìn vào bốn bức tường

cao và kín

 

chúng ta là những người có tội

làm kinh ngạc cả những kẻ vô tội

khi chúng muốn thu mua cơ thể chúng ta

chúng ta không khoanh hai cánh tay

của chúng ta

lại

 

nhà tù có thể làm bất lực và tổn thương

Nelson Mandela ở tù

Tymoshenko cũng ở tù

họ chỉ đòi sự thật về quá khứ

phải được phơi bày

 

vậy vì sao Solzhenitsyn chỉ viết văn

tung tăng

kiếm ăn

cũng ở tù?

 

ranh giới tốt và xấu

không nằm giữa biên giới các quốc gia

không nằm giữa các đảng phái

mà đi qua trái tim

của chúng ta

 

ngay cả những trái tim ác ý

một góc nhỏ của tình yêu

vẫn còn

bấu víu

 

bên trong tâm hồn

là món quà mà cảnh tù đầy có thể ban cho chúng ta

Mandela là hiện thân của món quà đó

nếu không thế, làm sao ông có thể

mời kẻ cai ngục chính mình tham dự lễ

nhậm chức tổng thống Nam Phi?

 

đằng sau tâm hồn dịu dàng Mandela

là tinh thần thép

ông chịu đựng những khổ đau

giáng xuống số phận

 

nhưng khi ông ra khỏi cổng nhà tù

ông cũng bỏ luôn cảm giác hận thù

lại phía sau

để bay trên bầu

trời xanh

mây trắng

 

 

 

 

không phải bài thơ, chuyến bay là văn xuôi

của giấc mơ, đắng cay và im lặng

 

 

 

chiếc máy bay hơn hai trăm mạng người

nổ tung những buổi sáng bình yên 

biển thái bình dương

làm nước mắt chúng ta như sương

mù, vây quanh ly cà phê

bóng tối

 

lờ mờ hiện ra

những bóng ma tham lam

trên biển, trò chơi của các ông vua trong phòng khách

mỗi ngày mấy chục tỷ đồng

cho những chiến thuyền ra khơi nghênh ngang tìm kiếm

 

các nhà ngoại cảm im miệng

như pháp sư cổ đại, không còn dám nhảy múa

trong sương mù

vì sẽ thiên thu tại ngoại

 

chuông reo vang vùng biển xa xôi

cầu nguyện cho những du khách vừa lìa trần thế

 

đêm qua

trái tim chúng ta bị đong đưa

chôn vùi trong im lặng

không khí như một máy nén mệt mỏi

hút hết ô-xy trong phổi chúng ta

cái khoảnh khắc những chính trị gia giả vờ

cảm động, lời hứa trắng trợn với bầu trời đầy dục vọng

 

sao chúng ta đã quên

chính chúng ta từng chết nát bét như đom đóm trong đêm

không ai cứu?

chúng ta từng chết chìm trong biển

chết đói chết khát

chết ngạt

những cái chết không tình cờ

chết không như mơ

những xác người ngâm nước muối lõng bõng

người Việt máu đỏ da vàng

vượt biên chìm xuống biển

không phải hai trăm mà là hai triệu

người phát điên

 

giấc mơ của chúng ta

một ngày như ánh nắng mới thêu

trên lá, khi nào chúng ta thì thầm trở lại

khi nào, trong bóng râm của những bóng cây

nơi con quái vật mắt màu xanh lá cây

suốt đời ghen tị

nơi sự thật chảy nước miếng nỗi buồn kéo dài

trong hơi thở mỏng manh

vẫn tanh

mùi máu

 

bây giờ chúng ta đang tìm xem các vách đá

rơi từng mảnh vỡ xuống biển, sau đó

chúng ta sụp đổ dưới những con sóng

vẫn còn những đống xác người

có anh trai chị gái của chúng ta

chính chúng ta đã truy đuổi

họ, đến tận biển khơi xa

mà chúng ta

từng quên, không chịu cứu

 

 

 

CHÙM THƠ XUÔI 6 TIỂU ĐOẠN


 

1.

 

Sự vụng về của năm cũ có thể làm năm mới không hài lòng. Cũng như nhiều khi mọi người phải chấp nhận một bài thơ với những cú ngắt dòng nạ dòng vô duyên.

 

Ngữ pháp của bài thơ không thể phức tạp như cuộc đời, nhà thơ bao giờ cũng là một đứa trẻ lang thang cơ nhỡ. Năm tháng của bài thơ nhiều khi chỉ là những người đang sống chậm, thở chậm, như những ẩn dụ mệt mỏi bên quán nhậu vỉa hè. Khi bạn buồn hay hoang mang, bài thơ gần như mất phương hướng và bỏ trốn đâu mất, vì nó cũng bất lực theo bạn.

 

Nó không có kịch tính, không có sức mạnh. Và bây giờ nó thích lang thang trên sân khấu. Làm hề và mua vui. Đến chảy nước mắt.

 

Bạn ngồi đó, kiên nhẫn lắng nghe tiếng nói trống rỗng vô nghĩa của nó.

 

Khen ngợi nó trong thất bại của nó.

 

Bạn thấy nó không phải vừa đủ mà là quá đủ. Bạn hơi ớn, bạn có thể rùng mình. Như cuộc tình, cuối cùng bạn phải kết hôn và mong được tha thứ.

 

Cuối cùng bài thơ cũng phải được tha thứ.

 

Nó không phải để kết tội hay sửa chữa. Nó là một sai lầm. Có thể không phải bạn và bạn của bạn. Nó là mây trong mỗi chúng ta.

 

 

 

2.

 

Giữa đêm trong quán cà phê. Tất cả mọi người đã lâu không còn ai nói chuyện. Môi thở dài ra khói, mùi thơm cho một vị thần râu xồm và bị

nghẹt mũi. Đầu nàng cúi

thấp để chiêm ngưỡng những ngón tay vây

quanh một ly cà phê chồn đắt tiền, nhìn giá bán không còn ai muốn lùi

hay tiến.

 

Cửa sổ của quán đang ướt đẫm mưa và ánh đèn pha, nàng hoảng

hốt thốt lên: bình minh hay hoàng hôn gì mà trôi qua

nhanh quá. Đừng chờ đợi tôi, nàng nói vào điện thoại, tôi sẽ không về nhà. Òa òa òa…

 

Nụ hôn của nàng kết thúc tại nơi chiếc khăn ăn bắt đầu trải ra. Từ mấy chữ nàng nguệch ngoạc trên khăn giấy, cho đến khi chúng ta biết đó không phải là tên của nàng. Một cái

máy tính xách tay soi sáng một cái

ngáp dài. Giấc ngủ không chờ đợi ai

các màn hình nhấp nháy những người cả đêm không

ngủ, cũng như nàng người ta mơ buổi

sáng âm u.

 

 

3.

 

Tiếng va chạm của sự ngưng lại một năm rồi lại bắt đầu năm mới, nhiều khi chỉ như tiếng kêu của các mảnh phế liệu chạm vào nhau trong bao tải. Như tiếng sột soạt phía trong ngăn kéo, khi ta kéo ra nhặt bớt rác.

 

Nàng, mỏng như lát bánh mì, phết bơ màu vàng, rực rỡ.

 

Năm cũ, như một chiếc giày chật, làm đau ngón chân của nàng, khi di chuyển dạng chân trên sàn nhà, khao khát, ngã

vào tình yêu. Nàng cười: bông hoa, ôi đẹp quá!

 

Năm cũ cũng biết cô đơn, thấm từ chiếc gương soi mỗi khi nàng rửa

mặt, tiếng chuông của mưa vẫn rơi trên mỗi mái nhà.

 

Ánh sáng khóc một bình minh mới.

 

Đại dương của âm thanh bị át đi bởi tiếng kêu của một con chim bay trên biển, nó kêu như thể mùa xuân không hề biết cô đơn.

 

 

4.

 

tôi cảm thấy/tôi chạy/dọc theo hành lang/dài/to/trước khi đến một cửa sổ rực rỡ/hai bên, bức tường ngơ ngác cười/phản chiếu/ánh sáng mặt trời và tôi. tôi/đang đứng với ánh sáng mặt trời/bây giờ tôi biết/“ta đã lớn và tuổi thơ đã chết”/sự ấm áp sẽ dừng lại nếu tôi bỏ đi/vì vậy tôi/nín thở/ánh sáng hội tụ ở tôi. tôi/không nhớ sự tồn tại của bất cứ điều gì/chỉ có tôi dựa vào ánh sáng/trong mười giây/đôi khi mười giây dài hơn một thế kỷ/cuối cùng, tôi chạy xuống cầu thang/đẩy cửa/và chạy như bay trong ánh sáng mặt trời/mùa xuân.

 

tôi/đếm số lượng các bài thơ ra về, tung tăng trên đường phố sau đêm thơ, nằm rải rác dọc theo lề đường điên dại/nó cũng chẳng làm khổ ai vì đã bị bắt làm con tin của cống thoát nước.

 

chẳng có ai ngạc nhiên/ngày xưa hình như người tiền sử cũng đã biết đi vệ sinh bên ngoài hang động/ngày xưa người tiền sử/không biết chữ/đã biết cách/sao cho mình sạch sẽ.

 

có lẽ nhà thơ bây giờ chỉ cần mang theo một cái/túi nhựa để không phải xả rác của mình/xin lỗi/như mọi người vẫn mang bao cao su khi yêu/và nghe tiếng kêu/xin của gió.

 

 

 

 

 

 

5.

 

tôi chưa bao giờ được hôn/ngoại trừ một lần mà tôi không nhớ/vở diễn tuyệt vời/không bao giờ bạn chạm vào/mà tôi/không biết.

 

tôi chưa bao giờ xúc động/ngoại trừ một lần/tôi chỉ muốn xem bộ phim/về khủng long ăn thịt các cô gái/không cảm thấy cả buổi chiều mẹ bỏ đi tìm/tôi/mãi mãi.

 

tôi không cảm thấy hình như có ai/đó, hoặc có lẽ tôi đã làm/với gió, trên sàn phòng ngủ/sau màn cửa màu vàng bụi/ui/tôi cố gắng không nhìn vào mắt bạn/vì đã đến lượt tôi/ôi ôi…

 

tôi không bao giờ xúc động/ngoại trừ lúc ngồi trong phòng/trên tấm chăn dày/hay mỏng, tôi không biết bạn đã/làm gì phía dưới tấm chăn bông ấy/nhưng bạn đã không/chạm vào tôi, tôi không cảm thấy/xấu hổ, vì tôi biết những đứa trẻ khác không chơi trò đó/nó méo mó/khi tôi cố gắng dạy cho tấm chăn bông/sự im lặng giả vờ/màu trắng.

 

tôi chỉ xấu hổ khi tôi chơi/với nhiều thứ không có nghĩa/hoặc những gì tôi bịa/ra và nghĩ rằng nó/hoặc có thể nó/có nghĩa/cho bạn.

 

khi bạn đi giày cao gót

chơi trò với bọn con trai

của mình

từ khi tôi lên tám

tuổi

 

 

 

 

6.

 

Lạnh cuối năm. Phố núi đêm. Mù mịt sương khói. Tôi ngủ thiếp đi. Tôi tỉnh dậy. Không có tin nhắn nào. Của ai. Rủ tôi đi uống cà phê. Tôi nằm im trong phòng.

 

Phố xá. Im lặng. Ánh sáng. Tất cả thuộc về tôi.

 

Tôi mở cửa sổ. Tôi ghét phải nhìn đời qua ô kính đầy bụi và hơi nước. Trời nhiều mây. Trời sẽ mưa. Mưa phùn.

 

Một con tắc kè trong góc bếp im lặng khóc. Nó hỏi tôi:

- Bạn có bao giờ làm thơ?

- Không, nhưng tôi yêu biển.

 

Tôi đóng cửa sổ lại. Ánh sáng đã mất. Tôi viết. Con tắc kè nhìn tôi, không chớp mắt. Tôi không thích nó, nhưng không thể làm gì nó cả. Tôi cố gắng viết cho nó một bài thơ:

 

- Tắc kè thân mến, mình chúc bạn đừng quá đau khổ. Bạn đừng có cô đơn như vậy nữa, được không? Bạn đừng đổi màu nữa vì chúng ta đang chuẩn bị đón mùa xuân...

 

Tôi trét bơ lên miếng bánh mì nguội. Ăn. Tôi bật tivi. Tắt hết đèn. Ngồi cả ngày. Một ông anh vừa cho thêm ít bơ và chả bò. Đến chiều tôi nghe thấy tiếng mưa, và con tắc kè kêu lên: hự hự. Hình như nó khó thở. Tôi nói với nó mọi thứ không sao đâu. Nó thì thầm: không có gì không có gì trừ những thứ đã rơi vào địa ngục. Một cô gái đang nói/hát/đóng phim trong tivi, bỗng dừng lại rụt rè lên tiếng: Tôi hiểu tất cả, tôi hiểu tất cả, xin cám ơn bạn đã viết bài thơ…

 

 

 

LÊ VĨNH TÀI

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 38431)
T ình trạng dịch thuật hiện nay ở Việt Nam đang ở mức cần phải báo động. Radio RFI đã dành nhiều chương trình cho những buổi nói chuyện với nhiều dịch giả trong và ngoài nước về vấn đề này. Sau Hoàng Hưng, Phạm Xuân Nguyên là những nhận định có phần nghiêm khắc của dịch giả Trần Thiện-Đạo đã sống ở Paris trên nửa thế kỷ. Trước 30-04-1975, Trần Thiện-Đạo cộng tác với các báoVăn, Tân Văn, Bách Khoa, Nghệ thuật... ở Sàigòn và hiện nay vẫn thường xuyên gửi bài in trên các sách báo văn học trong-ngoài nước. Ý kiến của Trần Thiện-Đạo sẽ như một liều thuốc đắng, may ra giã được một số tật cố hữu trong địa hạt dịch thuật của Việt Nam.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 40744)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41984)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng, hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường, sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 40833)
Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ, sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu. Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa, tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như giông, như bão.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 39795)
...Trong hoàn cảnh hiện nay, người làm văn học, trong hay ngoài nước, đặc biệt là giới trẻ, đang có cơ hội và khả năng tạo một sinh khí cho xã hội VN, giúp giảm thiểu những phá sản tinh thần đang xẩy ra. Muốn vậy, rất cần có sự đam mê, học hỏi, và lòng can đảm nói thật, viết thật. Không có nền văn học có giá trị nào được xây dựng trên sự giả dối và tránh né.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 48661)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 42352)
c ắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại đêm soi gương sâu hút ánh mắt thoai thoải đường cong li tâm ấm ức
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 43344)
X uân Lộc là nút chặn đường tiến vào Sài gòn của quân Bắc Việt. 35 năm, thời gian tuy dài, nhưng có khi không thể xóa nhòa một vui buồn, huống chi những mất mát đớn đau trong đời người. Trong ký ức của người dân Long Khánh, và người dân miền Nam, trận chiến Xuân Lộc, không thể phôi pha.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 42961)
h ôm qua thấy bạn về cười cụng ly một cái hỏi đời ra răng? thì đời vẫn sống nhăn răng từ bạn đi mất nhì nhằng tới lui buồn. thì cứ nhe răng cười mà vui cũng đã lệ rơi trùng trùng
08 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 43835)
B à ngoại tôi kể, dòng họ tôi đời nào cũng có một người chết vì tình. Có thể dòng máu đa tình chảy ngấm ngầm trong huyết quản, truyền từ đời nàng Công nữ Nguyễn Phúc Hồng Miên đầu tiên đã gieo mầm mống yêu si cuồng thái quá cho các nàng Tôn nữ. Thường chỉ là các nàng Tôn nữ mới đủ can đảm chết vì tình. Những người đàn ông trong dòng họ tôi chỉ đủ can đảm để bỏ chạy.