- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHÁNH TRINH VÀ NĂM BÀI THƠ KHÁC

20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 36856)

a_khanh_trinh-hoian-content

 Khánh Trinh- Phố cổ Hội An


KHÁNH TRINH

EM CÓ VỀ KHÔNG?

 

Em có về xứ Quảng với anh không?

Về để nghe Thu Bồn rì rầm khúc tự tình khuya khoắt

Về bên anh, bên núi rừng xanh ngắt

Ướm yêu thương bên phố Hội mùa xuân

 

Em có về cho xứ Quảng bớt nhớ mong

Đá cheo leo dừng nên Hòn Kẽm

Chén rượu nồng anh say quên ủ ấm

Bàn tay em chăm giấc yên bình

 

Em có về cho cơn bão bớt cuồng phong

Cây lúa đương xuân vươn mình căng tròn hạt

Vần thơ anh thôi đi lạc nhịp

Nhớ em, đất cũng khát yêu thương.

 

Em có về xứ Quảng với anh không?

Sao câu thơ em mang tâm tình xa xứ

Hay đất không giữ nỗi, người không níu nỗi

Nên em đi chẳng hẹn quay về.

 

Em muốn về xứ Quảng yêu thương

Về với anh, về nghe Thu Bồn da diết

Nếm trái cây Đại Bình, ăn bó rau Trà Quế

Cho ấm lòng kẻ ly quê

 

Nhưng, em chưa về xứ Quảng được anh ơi

Lại nợ nần, lại là người có tội

Anh giữ giùm em tiếng mô tê rớt vội

Câu ca tuồng em quên lỡ khúc ngâm

 

Em chưa về xứ Quảng được nghen anh

Hôn giùm em chút tình quê tha thiết

Sài Gòn – Quảng Nam có bao giờ cách biệt

Mà nặng lòng em làm kẻ ly quê.

 

Chén rượu Hồng Đào em chưa kịp nếm môi

Câu Kiều ba ngâm em đà bỏ lỡ

Em chưa về để người phải nhớ

Mùa xuân về, lại hỏi: Em có về không?

 

Khánh Trinh Sài Gòn, 10h24 14/ 07/ 2013

 

 

GỬI MÁ - NGƯỜI ĐÀN BÀ LAM LŨ NHẤT ĐỜI CON

 

Gửi má – người đàn bà lam lũ nhất đời con,

Tự bao giờ con yêu thiết tha tấm áo rách bương vì chẳng sắm nỗi một cây kim

Đôi mắt giấu đằng sau hốc mắt vàng mật mà ánh nhìn đốt chảy cả sự kiên định của đàn ông

Có phải con đã thừa hưởng vẻ đẹp này từ má không?

Con luôn tự hào về điều đó

 

Tự bao giờ hạnh phúc với con là mua được món đồ má thích, thức uống má thèm hay giản đơn là tiếng cười giòn tan khi trong lòng má có niềm vui nho nhỏ

Đâu phải vì gia đình mình nghèo nên niềm vui của con cũng gói gọn

Thức giấc nữa đêm, ngã giá trăm lần, con vẫn thương chỉ ngần ấy, ngần ấy thôi

 

Tự bao giờ, chỉ mình con biết, má ơi

Là khi con được sinh ra là con của má

Được vuốt ve tờ tiền nhàu nát đổi bằng những giọt máu chảy ra từ khóe mắt

Con không biết trái bồ hòn, nhưng con biết cảm giác ngậm nước lã làm no

Nên những khuya, khi lớp mặt nạ cuối cùng được lột xuống

Con dành cho mình vài giây để khóc

Có lẽ nước mắt cũng ganh tị

Lại một mùa xuân nữa đi qua...

 

Má ơi, bây giờ áo con thôi rách, nồi cơm của nhà mình cũng không còn đếm hạt, nụ cười của má giàu thêm xíu nữa... Vẫn chưa đủ, nhưng tận sâu đáy lòng, con biết, má vui!!!

 

Khánh Trinh 08/03/2014

 

 

VÌ MÌNH ĐÂU THUỘC VỀ NHAU

 

Em giấu bí mật của mình trong những ngón tay đan vào ký ức

Từng bọt bong bóng khát khao lên trời

Tan giữa không trung

Biến mất

Em vuốt ve đôi môi người đến sau bằng những câu chuyện ái ân anh vẽ trên thân thể em

Em kể về vết sẹo nơi tam giác anh, tam giác em, tam giác thơ

Và bí mật bị lột trần

Người không tin, em biết

Những câu chuyện ngỡ là cổ tích

Em khen em, khen anh, khen chúng ta tài giỏi quá

Giữa sân khấu cuộc đời

 

Em lại giấu bí mật của mình trong lớp tận cùng của áo ngực

Chiếc áo ngực màu đỏ tươi hình cánh bướm

Nhụy hương duy nhất còn đọng lại nơi chiếc vòi hút mật

Chực trào, chực trào, đẫm bầu ngực em

Là anh, vụng trộm

 

Hình như ai đó đang kể về ngày hôm qua

Ngày anh cầu hôn em bằng nhánh bằng lăng bên đường, tím biếc

Em thắc mắc hoài, sao chưa nồng nàn hoa sữa?

À, vì mình đâu thuộc về nhau

 

Kể về người đến sau

Cô gái thay em đi giày đỏ

Ơ kìa, em đâu nhờ đâu gửi?

À, vô tình

 

Đêm!

 

Giấc mơ đêm không có cô nàng bướng bỉnh đòi hôn môi anh trước ngõ

Câu chuyện của người đến sau mang tên chạm – khắc

Em khắc mình vào phiến đá không anh

Câu chuyện xóm Lù, xóm Lỗ em vẫn kể hằng đêm

Trong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô gái mang giày đỏ

Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế

Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh bướm

Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…

 

Khánh Trinh (16H39, 15/12/2013)

 

 

LỜI CHIA TAY


Tháng 3 hoa gạo đỏ
Tháng 3 tím sắc ti gôn
Người không về đây nữa
Tháng 3 vương vấn buồn


Chiều nào bên khói bếp
Ta đợi chờ hoàng hôn
Phố nào quên ngõ vắng
Người bước đi 
Vô hồn

Tháng 3 tròng trành nhớ
Ngõ vắng rũ hoa buồn
Rớt bên thềm nỗi nhớ
Giọt sầu hụt hẫng tuôn

Con nắng chiều không dứt
Vàng cánh phượng điệp bay
Ta trả người hờ hững
Đủ yêu tháng 3 này.

Khánh Trinh

 


LỐI VỀ CỨ NGỠ VẪN CÒN NHAU


Mình cứ nhìn nhau như thể chưa quen
Hay là ánh mắt tập làm người xa lạ
Cứ ngỡ yêu thương tròn vành vạnh
Bao lần nhắc nhớ, lối về những tưởng vẫn còn nhau.

Em không tiễn anh đâu
Em cũng chẳng lời chúc phúc
Bởi trái tim quá nhiều vết xước
Em đã khâu vá trăm lần, hơn ai hết, anh hiểu, đấy không chỉ là vết xước thoáng qua.

Mình cứ bước về như thể đã xa
Mỉm cười bên người mới
Em lại váy hồng, người ta cũng ôm guitar và bài hát cũ
Sao vẫn rối bời, nhớ lắm, biết không.

Mình cứ giả vờ, cứ trốn chạy con tim
Cứ đổ tội cho tình yêu không đủ lớn
Hoa sữa có biết nói dối đâu anh, nữa đêm vẫn làm em thức giấc
Vì hương ngạt ngào hay bởi nhớ anh…

Khánh Trinh , 19h43, 17/03/2014

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Mười 201510:41 CH(Xem: 34334)
Tôi thích những định nghĩa về tự do của John Adams và yêu thơ Tagore. Cả hai đều khơi dậy cái sức mạnh tiềm ẩn bên trong con người. Điều lạ lùng là dù ở hai vị trí rất khác nhau, một chính khách và một nhà thơ; song họ lại gặp nhau ở một điểm rất chung. Tôi có thể mượn cái quan niệm của John Adam để nói về Tagore. Cả hai đều cho rằng không có sự ưu việt nào bằng sự ưu việt của linh hồn và không có sự giàu có nào bằng sự giàu có của con tim.
18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 31523)
Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.
18 Tháng Mười 20151:23 CH(Xem: 33723)
Lạc Long Quân được viết chữ Hán là 貉龍 君, trong đó, chữ 貉 (bộ trĩ) mà người Việt, theo truyền thống từ ngàn xưa đến nay vẫn đọc là “lạc”. Tiền nhân Việt dường như đã cố tình dùng chữ 貉 dành cho Lạc Long Quân và không đọc theo đúng phiên thiết từ thư Hán là hạc (thú giống như con cầy), mạch (tộc ở phương bắc Trung Quốc) nhưng nhất định là “lạc” chắc hẳn phải có một dụng ý sâu kín nào đó và cho đến nay vẫn còn là bí ẩn văn tự...
18 Tháng Mười 20151:00 CH(Xem: 35439)
Ngôi nhà của anh không hoàn toàn im lặng, hoang vắng mà là một nơi chốn dừng chân của khách thập phương. Nó như là một thứ “trại tỵ nạn thứ hai” mà hầu hết những người lui tới gặp anh đều có mục đích khác nhau. Có người đến để nhờ anh “hợp tác” làm một công việc gì đó; có người đến vì cần một nơi chốn ở tạm; có người đến chỉ để bày ra những cuộc rượu say bí tử, ca hát, ngâm thơ, bày tỏ những tàn tích quá khứ, họ là những người lính đã từng tham dự chiến tranh kể về những trận đánh, trong đó có người đã từng cầm súng ở bên kia chiến tuyến. Họ là những “linh hồn” vất vưởng, thất lạc giữa một khoảng trống mênh mông trong tâm thức bám vào cái hào quang quá khứ hào hùng, đau thương đầy căm phẫn tủi nhục của lịch sử. Có người rũ bỏ quá khứ, lột xác hội nhập vào đời sống mới của xứ sở tự do. Họ bước vào cuộc thử thách trong thương trường, khởi nghiệp bằng đôi bằng tay trắng.
16 Tháng Mười 201510:35 CH(Xem: 37781)
Như nhịp điệu ngàn năm của con sông Mekong, hệ sinh thái vùng châu thổ sông Cửu Long được cân bằng một cách tự nhiên với "mùa nước nổi" và "mùa nước giựt". Theo anh Dohamide Đỗ Hải Minh, một học giả gốc người Chăm, một cây bút quen thuộc của báo Bách Khoa trước 1975, sinh ra và lớn lên ở miệt Hậu Giang Châu Đốc rất am tường về hệ sinh thái của Đồng Bằng Sông Cửu Long, thì trong bao thập niên qua, người dân Miền Tây đã quen sống với nạn ngập lụt hàng năm, hay còn gọi là mùa nước nổi, như là một hiện tượng thiên nhiên đến đều đặn theo chu kỳ. [2]
16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 32905)
Em không thể đi hết còn đường còn lại của mưa, anh biết không, có thể chúng dài hơn điều em nghĩ, có thể chúng đang ghen tuông với điều tự do của gió
12 Tháng Mười 201512:25 SA(Xem: 30440)
không phải thơ đâu em chỉ là lời nguyện đêm tha thiết không phải sáng mai nào cũng trong veo như sáng nay gió về vẩn đục lời kinh rớt xuống lũng oan cừu
11 Tháng Mười 201511:40 CH(Xem: 32177)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Nguyễn Thanh Hiện có lối viết rất lạ như thơ xuôi, từ đầu đến cuối chỉ dấu phẩy, không chấm. Chúng tôi hân hạnh mời quí độc giả và văn hữu cùng đi vào không gian truyện của Nguyễn Thanh Hiện.
11 Tháng Mười 20154:46 CH(Xem: 29051)
Đang ngồi trầm tư bên ấm trà nóng, ông Hội bỗng giật nảy mình khi nghe ngoài sân có tiếng rên rỉ. Ai nửa đêm khuya khoắt lại vào nhà ông than khóc? Vội vã ông chay lại mở cửa. Ánh điện trên thềm hắt xuống sân, ông trông thấy một người phụ nữ nằm sõng xoài trong vũng nước. Phương. Đúng là Phương.
11 Tháng Mười 20154:38 CH(Xem: 29240)
Mùa thu sắp cạn. Những hàng cây trên phố phơi dần những cánh tay trơ xương. Cuộc sống trong gia đình ông Hội vẫn diễn ra như một vở kịch mà ở đó những người diễn viên luôn phải oằn mình thể hiện vai diễn trái ngược với nội dung kịch bản. Nhiều lúc Phương tự hỏi, thật ra những con người này họ đã và đang nghĩ suy gì trong tâm não?