- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHÁNH TRINH VÀ NĂM BÀI THƠ KHÁC

20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 53783)

a_khanh_trinh-hoian-content

 Khánh Trinh- Phố cổ Hội An


KHÁNH TRINH

EM CÓ VỀ KHÔNG?

 

Em có về xứ Quảng với anh không?

Về để nghe Thu Bồn rì rầm khúc tự tình khuya khoắt

Về bên anh, bên núi rừng xanh ngắt

Ướm yêu thương bên phố Hội mùa xuân

 

Em có về cho xứ Quảng bớt nhớ mong

Đá cheo leo dừng nên Hòn Kẽm

Chén rượu nồng anh say quên ủ ấm

Bàn tay em chăm giấc yên bình

 

Em có về cho cơn bão bớt cuồng phong

Cây lúa đương xuân vươn mình căng tròn hạt

Vần thơ anh thôi đi lạc nhịp

Nhớ em, đất cũng khát yêu thương.

 

Em có về xứ Quảng với anh không?

Sao câu thơ em mang tâm tình xa xứ

Hay đất không giữ nỗi, người không níu nỗi

Nên em đi chẳng hẹn quay về.

 

Em muốn về xứ Quảng yêu thương

Về với anh, về nghe Thu Bồn da diết

Nếm trái cây Đại Bình, ăn bó rau Trà Quế

Cho ấm lòng kẻ ly quê

 

Nhưng, em chưa về xứ Quảng được anh ơi

Lại nợ nần, lại là người có tội

Anh giữ giùm em tiếng mô tê rớt vội

Câu ca tuồng em quên lỡ khúc ngâm

 

Em chưa về xứ Quảng được nghen anh

Hôn giùm em chút tình quê tha thiết

Sài Gòn – Quảng Nam có bao giờ cách biệt

Mà nặng lòng em làm kẻ ly quê.

 

Chén rượu Hồng Đào em chưa kịp nếm môi

Câu Kiều ba ngâm em đà bỏ lỡ

Em chưa về để người phải nhớ

Mùa xuân về, lại hỏi: Em có về không?

 

Khánh Trinh Sài Gòn, 10h24 14/ 07/ 2013

 

 

GỬI MÁ - NGƯỜI ĐÀN BÀ LAM LŨ NHẤT ĐỜI CON

 

Gửi má – người đàn bà lam lũ nhất đời con,

Tự bao giờ con yêu thiết tha tấm áo rách bương vì chẳng sắm nỗi một cây kim

Đôi mắt giấu đằng sau hốc mắt vàng mật mà ánh nhìn đốt chảy cả sự kiên định của đàn ông

Có phải con đã thừa hưởng vẻ đẹp này từ má không?

Con luôn tự hào về điều đó

 

Tự bao giờ hạnh phúc với con là mua được món đồ má thích, thức uống má thèm hay giản đơn là tiếng cười giòn tan khi trong lòng má có niềm vui nho nhỏ

Đâu phải vì gia đình mình nghèo nên niềm vui của con cũng gói gọn

Thức giấc nữa đêm, ngã giá trăm lần, con vẫn thương chỉ ngần ấy, ngần ấy thôi

 

Tự bao giờ, chỉ mình con biết, má ơi

Là khi con được sinh ra là con của má

Được vuốt ve tờ tiền nhàu nát đổi bằng những giọt máu chảy ra từ khóe mắt

Con không biết trái bồ hòn, nhưng con biết cảm giác ngậm nước lã làm no

Nên những khuya, khi lớp mặt nạ cuối cùng được lột xuống

Con dành cho mình vài giây để khóc

Có lẽ nước mắt cũng ganh tị

Lại một mùa xuân nữa đi qua...

 

Má ơi, bây giờ áo con thôi rách, nồi cơm của nhà mình cũng không còn đếm hạt, nụ cười của má giàu thêm xíu nữa... Vẫn chưa đủ, nhưng tận sâu đáy lòng, con biết, má vui!!!

 

Khánh Trinh 08/03/2014

 

 

VÌ MÌNH ĐÂU THUỘC VỀ NHAU

 

Em giấu bí mật của mình trong những ngón tay đan vào ký ức

Từng bọt bong bóng khát khao lên trời

Tan giữa không trung

Biến mất

Em vuốt ve đôi môi người đến sau bằng những câu chuyện ái ân anh vẽ trên thân thể em

Em kể về vết sẹo nơi tam giác anh, tam giác em, tam giác thơ

Và bí mật bị lột trần

Người không tin, em biết

Những câu chuyện ngỡ là cổ tích

Em khen em, khen anh, khen chúng ta tài giỏi quá

Giữa sân khấu cuộc đời

 

Em lại giấu bí mật của mình trong lớp tận cùng của áo ngực

Chiếc áo ngực màu đỏ tươi hình cánh bướm

Nhụy hương duy nhất còn đọng lại nơi chiếc vòi hút mật

Chực trào, chực trào, đẫm bầu ngực em

Là anh, vụng trộm

 

Hình như ai đó đang kể về ngày hôm qua

Ngày anh cầu hôn em bằng nhánh bằng lăng bên đường, tím biếc

Em thắc mắc hoài, sao chưa nồng nàn hoa sữa?

À, vì mình đâu thuộc về nhau

 

Kể về người đến sau

Cô gái thay em đi giày đỏ

Ơ kìa, em đâu nhờ đâu gửi?

À, vô tình

 

Đêm!

 

Giấc mơ đêm không có cô nàng bướng bỉnh đòi hôn môi anh trước ngõ

Câu chuyện của người đến sau mang tên chạm – khắc

Em khắc mình vào phiến đá không anh

Câu chuyện xóm Lù, xóm Lỗ em vẫn kể hằng đêm

Trong ký ức em, trong giấc mơ về anh và lúc giật mình về cô gái mang giày đỏ

Ừ quên, chuyện tình mình chỉ có thế

Thôi, em giấu bầu ngực căng tròn sau chiếc áo ngực hình cánh bướm

Em giấu bí mật đôi mình trong câu chuyện với người đến sau…

 

Khánh Trinh (16H39, 15/12/2013)

 

 

LỜI CHIA TAY


Tháng 3 hoa gạo đỏ
Tháng 3 tím sắc ti gôn
Người không về đây nữa
Tháng 3 vương vấn buồn


Chiều nào bên khói bếp
Ta đợi chờ hoàng hôn
Phố nào quên ngõ vắng
Người bước đi 
Vô hồn

Tháng 3 tròng trành nhớ
Ngõ vắng rũ hoa buồn
Rớt bên thềm nỗi nhớ
Giọt sầu hụt hẫng tuôn

Con nắng chiều không dứt
Vàng cánh phượng điệp bay
Ta trả người hờ hững
Đủ yêu tháng 3 này.

Khánh Trinh

 


LỐI VỀ CỨ NGỠ VẪN CÒN NHAU


Mình cứ nhìn nhau như thể chưa quen
Hay là ánh mắt tập làm người xa lạ
Cứ ngỡ yêu thương tròn vành vạnh
Bao lần nhắc nhớ, lối về những tưởng vẫn còn nhau.

Em không tiễn anh đâu
Em cũng chẳng lời chúc phúc
Bởi trái tim quá nhiều vết xước
Em đã khâu vá trăm lần, hơn ai hết, anh hiểu, đấy không chỉ là vết xước thoáng qua.

Mình cứ bước về như thể đã xa
Mỉm cười bên người mới
Em lại váy hồng, người ta cũng ôm guitar và bài hát cũ
Sao vẫn rối bời, nhớ lắm, biết không.

Mình cứ giả vờ, cứ trốn chạy con tim
Cứ đổ tội cho tình yêu không đủ lớn
Hoa sữa có biết nói dối đâu anh, nữa đêm vẫn làm em thức giấc
Vì hương ngạt ngào hay bởi nhớ anh…

Khánh Trinh , 19h43, 17/03/2014

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20244:07 CH(Xem: 14099)
On the evening of December 21, 1946, the Bach Mai radio resumed its operations somewhere in the province of Ha Dong after a day of silence. One of its broadcasts was Ho Chi Minh’s appeal to the Viets for a war of resistance. He reportedly said: The gang of French colonialists is aiming to reconquer our country. The hour is grave. Let us stand up and unify ourselves, regardless of ideologies, ethnicities [or] religions. You should fight by all means at your disposal. You have to fight with your guns, your pickaxes, your shovels [or] your sticks. You have to save the independence and territorial integrity of our country. The final victory will be ours. Long live independent and indivisible Viet Nam. Long live democracy.
18 Tháng Tư 20256:00 SA(Xem: 346)
Dưới màu hoa, như lửa cháy khát khao / Anh nắm tay em, bước dọc con đường vắng / Chỉ có tiếng ve, trong trưa hè yên tĩnh / Không cho lòng ta yên
16 Tháng Tư 20259:59 CH(Xem: 597)
Em hoa quỳnh nở về đêm / Tôi thằng trộm đứng bờ phên ngập ngừng / Hương một làn bỗng thơm lừng / Tôi hoàn lương chỗ đã từng lưu manh
16 Tháng Tư 20259:16 CH(Xem: 425)
PHIM “ĐỊA ĐẠO” của Đạo diễn BÙI THẠC CHUYÊN “Từ sau 1975 đến nay, Địa đạo Củ Chi được tô vẽ thành một biểu tượng chiến thắng và kích động lòng yêu nước trong nhân dân bằng văn chương, phim ảnh, mô hình, du lịch… nhằm mục đích tuyên truyền; và phim “Địa đạo…” có thể nói là một đỉnh cao của chiến dịch tuyền truyền đó góp phần tạo ra “Huyền thoại Địa đạo” ít có sự thật lịch sử, và đồng thời cũng tạo ra “cơn sốt” truyền thông” ghê gớm, tựa một “huyền thoại truyền thông” chưa từng có trong lịch sử điện ảnh Việt… Có thể nói, đó là điều đáng tiếc đáng kể đối với một bộ phim “bom tấn” được thực hiện nhằm chào mừng ngày 30 tháng 4 và 50 năm Thống nhất Đất nước. Với bộ phim “Địa đạo…”, những điều đáng tiếc nói trên cũng là sự thất vọng cho tài năng của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, đồng thời gửi gắm hy vọng anh sẽ có những sáng tạo nghệ thuật xứng đáng với nguồn lực khổng lồ mà nhân dân và quân đội dành cho những bộ phim lịch sử lớn mà anh đang ấp ủ!” TRẦN KHẢI.
16 Tháng Tư 20255:33 CH(Xem: 518)
Ngày 29 tháng 4, tôi nhờ chú em con bà cô chở ra bến Bạch Đằng, Saigon xem tình hình và thấy rất nhiều tàu kể cả chiếc Việt Nam Thương Tín, Trường Xuân, Tàu Hải Quân, trong số này có một số tàu đánh cá của một công ty Đức, to rộng rãi và bằng sắt đàng hoàng. Trở về nhà, tôi hối Ba đi trước với chú em. Hai chú cháu lọt được vào căn cứ Hải Quân và đi theo họ. Riêng tôi còn lần khân ở lại, hy vọng đến phút chót có thể gặp lại được Quỳnh Hoa, người yêu đầu đời của mình, nhưng phép lạ không xẩy ra.
16 Tháng Tư 20254:33 CH(Xem: 663)
miên man nắng dọi qua đèo / đường sông mấy nhánh hoa leo vào lòng / nhủ thầm đừng có mùa đông / kẻo lưng em đậy kín bưng tóc dài
16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 534)
Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại. / Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu. Có lẽ là do huyết áp tăng sao?/ Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp. / Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu. Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu! / Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về. Và nó đưa tôi đi bịnh viện.
16 Tháng Tư 20253:29 CH(Xem: 678)
Tiếng chuông nhà thờ đã chìm sâu vào giấc ngủ / để lại những khoảng trống / đầy vết bụi thời gian / những giọt nước mắt hòa chung dòng máu Thánh nơi đây / giờ chỉ còn rêu xanh phủ kín / mọc từ vết thương xưa
16 Tháng Tư 20252:23 SA(Xem: 573)
Em vẫn đợi hoài, mà chẳng thấy… Thơ của anh . Chắc khó lắm sao ? Người ta bảo : làm….thơ dễ lắm ! Anh làm…đi ! Hãy cố lên nào .
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 582)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.