Tĩnh Vật - tranh Hạ Quốc Huy
ĐỜI PHÀ
Chiếc cầu lạ treo ngang dòng sông
Xóa tung tích con đò thời lãng mạn
Nước khóc đôi bờ kiệt lực
Đêm thở sóng thức giấc chờ trăng.
Quá vãng đời phà già nua
Chuyến cuối cùng chở em biền biệt
Bờ nam hấp hối
Bờ bắc lâm chung
Sông bạc đầu thủy táng nỗi đau
Những mảng tình trôi sông lạc chợ.
Như Cần Thơ có ngày thơ rụng
Xuống dấu chân bầy con gái Cà Mau
Còi phà hụ trong tim
Nhức nhối vết thương dậy thì máu rướm
Như dề lục bình thương tiếc hơi phà
Quẫy đục sóng qua nam ghé bắc
Cởi trần thơ hứng gió
Quăng câu hò tầm tã mưa đêm.
Chiếc cầu treo treo cổ đời phà
Xóa tung tích một thời oanh liệt
Dòng sông khỏa thân cấm cố
Phù sa ngục tù
Mục nát bến bờ
Bén ngót đường gươm cứa ngọt thơ tình
Tung toé ngữ ngôn khát vận
Anh chạy đuổi em
Giống quỷ rượt ma
Trên lòng cầu hằng hà phù thế.
Ôi
Đời phà
Đời thơ
Đời anh
Đời nước
Mạt vận theo thời thế lâm nguy.
PHẠM HỒNG ÂN
(Escondido, 05/08/2013)
BÓNG TỐI
Giắt bóng tối lên trần xe
Đuổi đêm khuya bằng ánh đèn hoài niệm
Núi lướt chân trời
Xé mây bạc đầu lao tới
Các anh nằm dưới lũng sâu
Cây rừng duỗi chân trùm phủ.
Tôi đứng ngó đại ngàn
Xác xơ một đời phế tích
Lòng chớm thấy thiên thu
Trong ngổn ngang trùng trùng tro bụi
Nơi các anh vùi thây
Hài cốt chưa mồ yên mả lặng
Nơi các anh bị bỏ quên
Tung tích vô danh chiến sĩ.
Bóng tối chìm ngập bóng tôi
Lanh lảnh rừng kêu núi khóc
Mưa thút thít quanh đây
Nhòe nhoẹt con trăng tháng bảy sụt sùi
Tôi trải tình
Giăng nỗi đau chung
Cuốn quê hương vào lồng ngực đất
Các anh nằm đây
Hương linh phảng phất
Thứ lỗi cho tôi
Đồng đội vô tâm.
Rừng ngậm ngùi xé đất
Ôm các anh vào thân thể bạt ngàn
Tôi yếu ớt ngửa lòng
Rót ngôn ngữ vào thinh không huyền tịch
Mỗi lời thơ ước mong thành lời hịch
Gửi tấm lòng cho thế hệ hậu sinh.
PHẠM HỒNG ÂN
(Escondido, 30/08/2013)