K. Lan (SG 2013)
K. Lan là bút danh: K.Lan -sinh ngày: 10.04.1984 -hiện đang sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh Có thơ đang ở các tạp chí Da Màu, Tiền vệ, Văn Chương Việt, Sáng Tạo… Lần đầu cộng tác cùng Tạp chí Hợp Lưu. Chúng tôi trân trọng gới thiệu những dòng thơ của K – Lan đến với quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu.
TẠP CHÍ HỢP LƯU
Ở SÀI GÒN MỘT MÌNH
có nụ hôn nằm ườn trên bậu cửa
của nắng hôm nay, hay của nhớ hôm qua
lũ chim chích mổ vào từng nhát nhỏ
dậy đi thôi để mở chút bộn bề
có bàn tay vỗ về trên lớp bụi
của gió hôm nay, hay của rũ hôm qua
đám lá xanh thì thầm câu chuyện kể
cứ reo vang cho rộn rã ngày thường
có mùi hương về nép vào dưới tóc
của thả hôm nay, hay của buộc hôm qua
chiếc nơ nhỏ bám đời mình trên ấy
trượt xuống thôi cho bối rối chảy tràn
có một làn sương mỏng, một vành khăn
của ấm hôm nay, hay của buốt hôm qua
mép áo thơm ôm loài hoa nở trễ
dáng huệ tây, dáng cúc, dáng tần bì
có vụn ngày, chẳng biết vì đâu mà rớt lại
của cũ hôm nay, hay của mới hôm qua
nắng đã lên, chân đã cuồng như lời gọi
và trên tay mọc lên chút gian tà
có một ngày, người nào đó lẫn vào ta
K. Lan
(Sg tháng 10-22-2013)
NGÀY TÌNH NHÂN
ngày mọc một nhánh sông
chảy qua cánh đồng em mùa ải
qua vết nẻ niềm nhau
không có đọt vui cầm trên tay như cầm câu khấn
nhỏ
em ngồi giữa sớm mai
nghe dương cầm tháng Giêng thủ thỉ lời khói
thuốc
khoảnh khắc cũ vãi theo những mầm non rất vội
có đôi người chờ gặt một tái sinh
ngày tình nhân
tặng cho em nhánh tường vi không chờ ngày trắng
anh ngồi đó
trong ngăn nhỏ em rất đỗi, gục đầu
một ngày chẳng phải riêng hôm nay
tóc em rụng giữa miền anh lấm tấm bạc
con sẻ nhỏ vừa bay đi vừa hát
bài tương tư
trong câu xé cổ gọi bầy
em viết câu nhân tình thả vô duyên bay qua đồi cắc
cớ
trên vai áo anh giữa đời hư mà rất thực
rụng ngả nghiêng một nỗi buồn đầy
em lả tả
K- LAN
(SG tháng 2- 2014)
CHIẾC Ô
em muốn có một chiếc ô
không phải chiếc ô che nắng mùa đông ghẹo gái
không phải chiếc ô tránh mật khải mùa hè
không phải chiếc ô đậy mưa phùn dầm dề bắt ốm
không phải chiếc ô hiu hắt nghiêng, đổ mùa thu
cho hương cốm
em muốn có một chiếc ô thật rộng
để đủ che kín một nửa hồn mình khuyết tật
đủ để chôn anh giữa những lọng đau dài
K- LAN
(Sg tháng 3-2014)
BUỔI CHIỀU MẤT DẠNG
em mở xắc tay
lấy những buổi chiều ra nghịch dại
mấy ngón tay trắng nỗi buồn thay áo
chiều nay trong mắt có những đường đi
anh đặt chiếc lá phong vào góc ngày góa bụa
trong mỗi phút một mình chim Từ Quy khóc nấc
bên ranh giới mùa thu ai biết hè đổ lạnh
trong niềm vui có đôi vết đau lằn
anh giữ một nửa mùa thu trong chiều nghiêng lá đỏ
nấm mồ gió sâu trầm có nở đóa trăm năm?
còn một nửa nằm ngoan sau then cửa
em vài lần nén mở khóa tâm tư
nếp áo cũ, thân quen và hồ như rất mỏng
khói thuốc bay đâu nhớ nỗi tận cùng
dòng sông vỡ là dòng sông không còn âm vỗ mạn
cánh phù du như buồm thắm căng tràn
về xếp lại mùa màng trên vai người hát gở
em chỉ có một bài thơ xưng tụng
em chỉ nhớ hình buổi chiều chép lại
bằng những ngón tay đóng thập tự xuống ván ngày
K- LAN
BÀI KHÔNG TÊN TRỞ TRẮNG
nắng rất vàng
em trốn vào môi hôn trắng màu phụ rẫy
cầu vồng nối bờ ẩn oan đã gãy
ngủ giữa khoảng rơi mùa Hè
một thiên tư thuộc về nới cất giấu
anh
và những ký tự không còn lên xanh nữa
buổi trưa nhú mầm yêu cũ
chiếc eo gió trở bầu trời về phía biển
hát ru em câu chuyện bạc đầu
năm tháng đi qua ngón tay ngoan
niềm tin lộc non chết rũ trên thân cành thi tứ
bài thơ cho nhau khóa cửa
dấu son nhảy nhót vô hồn trên muôn vàn ký tự lạ
căn phòng chiều
âm thanh sáng quắc cắt nhau
nắng vẫn rất vàng
rắc vào chiều dăm giấc vụn xéo xiên
mắc lên giác quan từ bi đôi lần cấu xé
con thuyền ưu tư mắc cạn nơi cuống họng ngày
ai đó ngồi nếm vị hoàng hôn
K- LAN
BLUES ĐÊM
ngón tay đã ngưng đuổi bắt âm giai trên phím khôn cùng bóng tối oai mục rời cánh tay nhau phụ họa cho nỗi nhớ mặt mộc từng chiếc bóng lang thang cũng mang mặt nạ nối với nhau bằng nếp môi đói một lần thốt gọi hỡi ơi khúc blues em rền đêm kể lể những điều không, có
về loài hoa giấu mặt vào xác bướm thoát kiếp bay đi cánh đồng chấp chới màu phấn rũ hư vô anh về trú dưới chùm rễ mọc sâu vào tiền kiếp ký ức tru đêm cấu bầu trời trầy xước con dế hoang giật mình chạy xô lớp cỏ bích la dường như không thể trốn
về nếp áo bay nghiêng tháng năm dạt hương người về nơi mặt trời cư ngụ từng dòng sông hấp hối dập dềnh môi sóng bên mỏm đá tưởng tượng con thuyền bỏ rơi sự mắc cạn bàn chân lạc sự tìm như ươm sẵn cơn đồng lõa phía hành lang ngày leo xuồng câm lặng sợ cái chớp mắt ồn ào
về lời hát u mê ẩn dụ cánh vai trần run rẩy cứa nát tim vui miệt mài như xưng tụng trong buổi sám hối cuối cùng những ảo ảnh nhảy nhót trong khúc blues rỗng mặt trời kéo tấm chăn nhung đánh rơi giọt sáng đầu tiên và đêm đã mất
K- LAN