CÓ TẶNG EM MỘT MÙA NGÂU NỮA KHÔNG ANH
Biển sóng xô đêm đôi mắt buồn vời vợi
cảm xúc tràn về cũng òa vỡ tan thôi
những mùa trăng ngả bóng đi rồi
rơi rớt hồng hoang một thời xa vắng
em là hạ hanh hao
là thu của muôn chiều lá rụng
là đông của lạnh lùng rét buốt
chiều thênh thang trên dãy núi mù sương
có một ngày nắng tràn về dát vàng trên biển trắng
dõi theo những khoảng mờ
một thoáng hồn nhiên
một thoáng dại khờ
họa câu thơ ngẩn ngơ
gió ở đâu mà quay về biển rộng
mân mê làn tóc một chiều
dỗ nụ hôn vừa
đủ ấm một đêm mưa
nhớ mùa ngâu nơi em xa lắm
đã lạc vào một đêm
đọng bên song buồn
ngủ giấc u mê
có thể tặng em một mùa ngâu nữa không anh
em vẫn đợi tàn ngày
nắng tắt
tháng bảy về
ru nhẹ...
trở mùa ngâu...
Đông Khuê
04.7.2013
NƠI ĐẤY CHIỀU ĐANG MƯA...
Những nét chữ...
trên bức tường cẩm thạch
là âm hưởng của anh
của em...
từng bước nhỏ trong căn phòng cổ kính
như rơi vào đâu đó
xa lắc hư vô
nơi bàn chân đẫm trên những giấc mơ
đuổi bóng mình về miền xa thăm thẳm
một mùa sương
đông kín phủ buồn
kỷ niệm nhập nhòe đuổi theo nhau gãy mòn trên nét bút
đi không hết một đường cong
anh viết nỗi nhớ của mình theo thời gian
chỉ còn là dấu khắc
ươm trên bức tường nhức nhối lặng câm
lạnh lùng mà ray rức
như người câm u uất trong đêm
hết rồi một mùa xuân phơi phới
khúc thu vàng thơm lên nắng hôm qua
cơn gió chiều lướt nhẹ qua tay
em đứng đó trong căn phòng ám muội
từng gót chân nhuộm màu máu đỏ
đánh dấu mình qua những trang thơ
mà ai kia
đã miệt mài
miệt mài...
khắc nó
ĐÔNG KHUÊ
11.4.2013