Là lời thơ của những buổi chiều Những đêm cô độc Những tiếng cười từ ngày cũ Bỗng dưng mọi chuyện không còn cần thiết
Vòng tay lãng đãng xa Bờ vai không một lần ve vút Ngón tay run run theo giọt rượu Ngọt ngào tự nhiên và nhớ
Anh nói lung tung Khi có người ngồi đó mà không nghe Chỉ nhìn buổi chiều sau lưng lung linh Những ngọn đèn em thắp lên từ đêm
Lát bánh mì thơm bờ môi tháng Chạp Tết ở đâu đó bên rèm mi ngái ngủ Rất gần nhau sao mãi mấy mươi năm mới gặp Chiêm bao chiều khơi gió trong giọt rượu đêm
Có cần phải cảm ơn nhau Như cảm ơn đời cho em về với Nỗi buồn đi ngang không là tình cờ Khi trầm hương sâu lắng
Khúc tình ca tan trong ly sủi bọt Nhẹ nhàng theo vòng tay từ biệt đêm Cảm ơn đời vì đời có em Bỗng nghe đêm khúc khích tiếng cười
Là lời thơ của những buổi chiều Gió trong ly rượu vang...
Mãi tới năm 2010, hơn 45 năm sau, chúng tôi mới có dịp quay lại Phú Quốc. / Chuyến bay hôm đó, ngồi trong một máy bay cánh quạt của Nga, gần giống như máy bay DC3 thời xưa của Air Vietnam, nhưng xập xệ hơn nhiều. Bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn rực rỡ, những đám mây vẫn bạc trắng tinh. Phía dưới những thị trấn nhỏ mới mọc lên bên các nhánh Cửu Long Giang. Ruộng đồng xanh mát không còn những hố bom đạn loang lổ như ngày xưa.
Vẫn liên tiếp xuất hiện những cuốn sách viết về Chiến Tranh Việt Nam, tuy nhiên có rất ít sách đề cập tới quan điểm từ miền Nam, từ góc cạnh của những người thất trận nhưng họ đã từng chiến đấu và tin tưởng ở một nền Cộng Hòa miền Nam mới khai sinh. Ngô Thế Vinh qua kinh nghiệm của một y sĩ trong một đơn vị Biệt Cách thiện chiến đã đem tới cho chúng ta những lý giải và soi sáng về những tình huống lưỡng nan ngoài trận địa.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.