- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Nghiệt ngã

20 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 31054)


lythuthao117

Lý Thu Thảo. Sinh năm: 09/02/1983
Quê quán: Nghệ An. Tốt nghiệp Trường viết văn Nguyễn Du khoá 8 (nay là khoa sáng tác – lý luận và phê bình văn học - Trường đại học văn hoá Hà Nội) Hội viên Hội VHNT Nghệ An . Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu.

Tạp Chí Hợp Lưu





Tôi không phải là người đàn bà luôn chơi trò ú tim để đi tìm một tình yêu đích thực. Tuổi trẻ ai mà chẳng có một tình yêu dù nó có đẹp hay không thì đó vẫn là tình yêu. Tôi đã yêu. Yêu mê mệt. Yêu đắm đuối. Yêu trong cơn hoan lạc của tiếng sét ái tình bậm vào tôi. Tôi đã không thể dứt ra. Và cứ thế tôi trượt dài trong men say tình ái.
Mười tám tuổi tôi trở thành đàn bà. Đàn bà thì có gì khác lạ đâu? Cũng là con người cả. Nhưng danh ngôn đã có câu: “Phụ nữ quyến luyến cái nó cho, còn nam giới được giải phóng bởi cái nó nhận”. Ban đầu tôi đã tưởng mình không thể gượng dậy nổi…nhưng không...vì giọt máu của tôi. Con tôi. Nó là con của tôi. Không là của ai khác.
Bây giờ thì nó đã mười tám. Mười tám tuổi là mười tám năm nó không biết cha nó là ai. Mười tám tuổi vồng ngực nó đã tròn đầy và mềm mại. Nó giống tôi thích mọi thứ đều màu đỏ. Đỏ từ trong ra ngoài. Mọi người bảo màu đỏ là màu của ái ân, màu của kích dục.
 Đêm, hai mẹ con nằm ôm nhau ngủ nó thì thầm: Sao mẹ không đi lấy chồng cho yên phận, mẹ cứ lang bạt mãi như thế này không thấy nhàm chán sao? Nhìn vẻ mặt của con tim tôi tự dưng thót lại. Một cảm giác là lạ đang xâm chiếm tôi, ào vào tôi như lần đầu tôi biết yêu.
Tôi thoáng qua thấy con gái tôi đẹp - rất đẹp - đẹp hơn tôi ngày xưa. Hai má múm đồng tiền sâu hun hút và hai chiếc răng khểnh đều ở hai bên. Mỗi khi con gái cười trông nó duyên – duyên lắm. Cái cười ấy tôi còn chết mê chết mệt nữa là cánh đàn ông. Một hôm con gái thủ thỉ: - Mẹ! Thầy giáo dạy văn bảo con có điệu cười chết người. Tại sao lại chết người hả Mẹ? Tôi bảo: – À, ý thầy giáo bảo là con có điệu cười duyên. Nhớ lại câu hỏi ấy của con hồi học lớp 6 tôi chợt giật mình.

*

Hôm nay chủ nhật. Con gái được nghỉ học thêm. Xin đi picnic. Tôi ở nhà một mình. Tiếng gió kẹt cửa nghe rờn rợn, rùng mình. Chán. Không biết phải làm gì. Lại gần máy tính của con gái bật lên nghe chút nhạc. Tò mò. Tôi vào My Computer. Tôi mở từng file. File “Nhật ký một cuộc tình”. Tôi kích chuột. Trang đầu tiên đập vào mắt tôi là ảnh con gái tôi chụp Tết vừa rồi. Nó mượn bộ váy ngắn màu đỏ của tôi, nó bảo: Con chỉ thích mẹ mặc mỗi bộ váy này thôi, hôm này chụp ảnh mẹ cho con mượn nhé? Trông nó thật nổi bật. Phải tôi của ngày xưa?
Di di con chuột xuống phía dưới. Sống lưng tôi nhói buốt. Từng dòng chữ đậm mùi tình ái đang ùa vào trong tôi. Trước mắt tôi hiện ra con đường mà tôi đã đi.

“Ngày..........
 Hôm nay trước lúc chia tay anh để ra về anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, ôm ghì tôi thật chặt. Tôi tưởng mình nghẹt thở vì cái ôm ấy. Môi anh bắt đầu lần tìm đôi môi mọng đỏ của tôi. Anh đã tìm thấy. Anh nhẹ nhàng mơn man rồi bất chợt anh hôn tôi ngấu nghiến. Tôi cảm giác như có một vật gì đó nhẹ, mềm, ấm luồn trong vòm miệng tôi, ngọ nguậy. Lưỡi chạm lưỡi, răng chạm răng. Một nụ hôn sâu dài và lớn mạnh như những con sóng ngoài biển khơi trong mùa bão lũ... Những ngón tay điêu luyện tinh quái lướt nhẹ vùng cổ rồi lần lần vào trong làn áo lót lướt qua lướt lại nhiều lần trên đôi bồng đảo mềm mại, mát rượi. Bàn tay anh nâng niu mơn trớn chuyển dần xuống dưới xuống dưới, bàn tay lướt nhẹ qua eo, bụng, rốn…và…và…”

Tôi đang lạc vào một bến mê mà không biết lối ra. Một bến mê của cuồng dại, của ngây ngất, của những đêm dài trong nhà nghỉ, quán bar, vũ trường ồn ào tiếng nhạc, tiếng hò hét mà không biết rằng con gái mình cũng đang trượt dài theo con đường ấy.
Tôi lờ mờ hiểu ra rằng: Cho dù là một cô gái dễ thương, khép nép, thùy mị, nết na, thuần khiết, đoan trang, đôn hậu, yểu điệu thục nữ như thế nào đi nữa thì cái tư thế hôn nhau chẳng bao giờ là khác cả.
Tôi chìm người vào cõi sâu hun hút của bóng tối.
 Màn đêm đen đặc quánh như thùng nhựa đường mà con gái đi chơi vẫn chưa về. Tôi không dám nghĩ con gái sẽ làm những gì khi gần người đàn ông ấy. Nó rùng rợn quá! Mê cuồng quá! Thác loạn quá!
Khuya lắm con gái tôi mới về. Trông nó có vẻ phờ phạc như người thiếu ngủ. Cái gì cũng có giá của nó. Có đi thì phải có lại. Có cho thì người ta mới nhận. Cũng như con người ta, cái hoan lạc của cuộc sống không tránh ai bao giờ cả, chỉ có mình tự tránh cái hoan lạc ấy. Nhưng rồi bản năng của con người đã chiến thắng tất cả. Dục vọng. Tiền tài. Địa vị.
- Con yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu con. Chúng con yêu nhau. Có gia đình thì đã làm sao. Miễn là mình thấy hạnh phúc bên người mình thương yêu phải không mẹ?
- Con yêu người đàn ông ấy?
- Vâng.
Tôi khựng người lại bởi câu trả lời của con gái.
Tiếng lá khô nghe xào xạc. Một chuỗi những tháng ngày đen tối dường như đang dần đổ uống tôi.

*

Đêm đã khuya tôi về một cách nhẹ nhàng, khẽ đẩy cửa. Ánh sáng lờ mờ từ phòng ngủ của con gái hắt ra. Một người đàn ông đang dần đổ sập vào con gái tôi và cứ thế...cứ thế...người đàn ông đi vào người con gái tôi.

Còn gì nữa đâu ngoài khao khát về nhau, nỗi nhớ râm ran âm ỉ cháy chưa bao giờ tàn lụi, từ đây lửa tình yêu nhen lên dữ dội. Những gì là ngày xưa trong tôi chợt bùng cháy. Nhìn nhau, chỉ muốn ôm chặt lấy nhau mà cuống quít bờ môi. “Chạm em đi, hôn em đi! ...”. Tôi quên hết không gian, thời gian, tôi muốn anh muốn tình yêu của anh. “Đừng nói nữa…cô bé…hãy để anh yêu em ...”. Anh lướt môi xuống cổ tôi. Tay anh kéo nhẹ chiếc váy mỏng manh trên người tôi. Vuốt ve mọi nơi. Dịu dàng. Tê tái. Tôi chỉ còn biết rung bần bật trong anh. Cảm xúc lấn át và ngự trị khi anh áp chặt đùi tôi. Những tiếng thở mê man quyến rũ. Hòa mình vào anh. Tôi ngập chìm hạnh phúc.

Tôi vùng chạy khỏi ký ức và cũng là vùng chạy khỏi chính con gái mình. Một nỗi đau lớn đang đè nặng tôi. Tôi đi không cảm giác, hình như là tôi đang bay.
Người đàn ông ấy giờ lại hiện ra trong ngôi nhà của tôi như một sự trừng phạt của thượng đế.
Tôi cười trong mê dại, tái tê...

*

Đêm. Gió lạnh rít lên từng đợt. Một ngôi sao đổi ngôi thoáng bay ngang qua bầu trời.
- Không con ơi! Về với mẹ đi...
Tiếng tôi bật giữa không trung vắng lặng. Tôi càng chạy, càng đuổi, càng gào thét theo đứa con gái mới chập chững vào đời của tôi. Cứ đuổi gần tới thì nó lại đi xa hơn. Tôi kiệt sức. Chẳng vờn đuổi được nữa. Tôi tựa lưng vào một gốc cây. Chúng đứng lại nhìn tôi. Thằng con trai cười. Một điệu cười méo xệch. Chế nhạo. Cái cười của bố nó ngày xưa?

Những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống má tôi. Tôi choàng tỉnh. Đứa con gái của tôi đang ngồi đây, khuôn mặt bơ phờ. Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đây dại hẳn đi. Tôi thoáng rùng mình khi nhìn vào con gái. Những đường gân xanh ở cổ nó nổi rõ mồn một, đang phập phồng đập một cách gấp gáp.


Lý Thu Thảo
Thái Hoà - Nghệ An

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Chín 20232:50 CH(Xem: 6377)
Mùa thu trải ra trải ra / Từng bước chân trên ngọn cỏ khô / Có em chạy băng qua cánh đồng hoang tưởng / Nụ hôn vội một sáng ướt mưa / Có phải em và mùa thu / Chia tay và nỗi buồn có thật / Như mưa / Rơi xuống đời nhau.
15 Tháng Chín 202312:19 SA(Xem: 4602)
Vô cùng thương tiếc khi được tin: Anh Nguyễn Văn Cử, Pháp Danh Gelek Gamba / Cựu học sinh Chu Văn An và Trần Lục / Cựu Sĩ Quan Võ Bị Thủ Đức, Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa / Sinh ngày 16 tháng 4 năm 1944 tại Hải Phòng, Việt Nam / Đã quá vãng ngày 22 tháng 8 năm 2023 / tại San Jose, California / Hưởng thọ 79 tuổi
12 Tháng Chín 20238:24 CH(Xem: 6624)
Đá nghe chuyện của mưa / Mang lời cho gió / Phía sau câu chuyện là tiếng sóng / Nụ cười gieo / Gió cuốn mây / Những đứa trẻ nhặt mưa ban ngày.
12 Tháng Chín 20231:30 CH(Xem: 5976)
Kể từ lần đó, chúng tôi quay trở lại và coi quán Eden như điểm hẹn hàng ngày. Thi thoảng, em sẽ đến sớm hơn tôi, vẫn dáng vẻ im lìm nhắm mắt hút thuốc không hề để tâm tới xung quanh ấy. Em thích những bản nhạc thê thiết vẫn nhả lời rầu rĩ ở quán. Lý do mới thật sự đơn giản làm sao.
12 Tháng Chín 20232:20 SA(Xem: 6858)
Ngủ đi. mênh mang suối nguồn / Ngủ đi. vợi nhẹ tâm buồn không đâu / Một bóng đời vút ảnh câu / Mà trần gian vẫn nhiệm mầu sắc không
12 Tháng Chín 20231:37 SA(Xem: 6200)
Phàm những gì người ta thích thì thường chòi mòi chốc mảy vì thứ ấy. Ví như người mê gái đẹp (thấy gái đẹp ai không mê, người nào nói không mê gái có mà hâm!), cô nào có vóc dáng lả lướt, ngồ ngộ, trang phục hơi sex đôi chút thì con ngươi như dán chặt vào đó. Lại có người thích chơi chim, mỗi lần nghe tiếng hót là như bị hốt hồn. Mỗi cách chơi đều có hội riêng, tập hợp những người cùng sở thích, chủ nhân của những quán cà phê vỉa hè cũng đã tận dụng cái sở thích ấy để mà câu khách. Trên cành cây có treo dăm ba lồng chim, bên ly cà phê mà tán pháo, tán cái vui dân dã của mình. So cọ con chim này hót hay , con chim kia đang bắt đầu thay lông. Và cũng từ đó, có nhiều kẻ tìm được khối tiền vì những trò chơi.
12 Tháng Chín 202312:43 SA(Xem: 6387)
Hai câu trên nằm trong bài thơ mang tên “Lễ Phục Sinh 1916” của William Butler Yeats. Bài thơ nhằm tưởng nhớ tới những người đã ngã xuống cho tự do và độc lập của Ireland. Cuộc hành quyết đẫm máu các thủ lĩnh cách mạng sau cuộc trỗi dậy vào ngày lễ phục sinh đã đánh thức cả một thế hệ Ireland. Cuối cùng, nhân dân Ireland cũng dành được độc lập vào năm 1949 và bài thơ của Yeats được cho là một trong những bài thơ chính trị hay nhất của thế kỷ 20 trong lịch sử văn học nước Anh.
12 Tháng Chín 202312:14 SA(Xem: 7159)
khi ngôn ngữ trở thành phù phiếm / trên môi người hát ca / anh trở về yên ngủ / dưới cội hoa mai già
10 Tháng Chín 20238:59 CH(Xem: 5927)
Sau gần một năm, chính xác là 11 tháng và 15 ngày, chữa trị ung thư mắt tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas, nay tôi đã về nhà yên bình và niềm vui trong lòng dâng cao mãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra mình thực sự sống sót, thoát chết, trở về trong “chiến thắng vinh quang”, sau cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy quái ác thật, nguy hiểm thật, chỉ nghe tên cũng rùng mình run sợ. Điều trị khỏi bệnh ung thư đối với riêng tôi, là một dấu ấn hằn sâu trong tâm não. Đã có biết bao người bỏ cuộc giữa đường. Tôi thì không! Một chiến sĩ trên đường ra mặt trận, được trang bị tinh thần quyết chiến, quyết thắng, lẽ nào tôi không có chiến công mang về. Trung tâm ung thư nằm ở tầng lầu 14 của bệnh viện, đã gợi ý tôi, tưởng tượng rằng mình đã xuống tới tầng địa ngục thứ 14, và không ngại ngùng, ghi lại những cảm xúc chân thực và niềm vui sướng tuyệt vời trong bài hồi ức “Trở về từ tầng…14”.
04 Tháng Chín 202310:02 CH(Xem: 5680)
Tháng Chín, đêm khuya về ngồi lặng / Nghe gió cười khúc khích rượu tan / Mai chắc sầu in trên đá / Em chắc quên rồi tháng Chín, trôi.