anh còn yêu em không? một ngày ánh nắng cắt con đường thành hình thù rối loạn chập chờn vẽ lại ảo ảnh nhiều màu một ngày anh và em chạm nhau bằng nỗi buồn riêng lẻ một ngày anh và em xa nhau bằng nỗi buồn riêng lẻ anh còn yêu em không?
Em muốn vẽ lại bầu trời khô cong của trưa tháng bảy bằng bàn tay lá rơi tung toé giữa cơn gió mùa hè anh là những ngã tư của thành phố em cứ mãi phân vân chọn một lối rẽ cho mình anh là từng buổi chiều qua đi khi em ngồi đếm trong cái ồn ào của giờ tan tầm những nếp nhăn nào bất chợt như dấu tích của mộng mị em cứ dọn trên từng con đường mất hút vào năm tháng anh chẳng bao giờ đi cùng phải không?
...biểu hiện của chứng vĩ cuồng, một chứng bệnh tâm
thần có vẻ vô hại vì quá lắm cũng chỉ góp phần làm phong phú thêm vốn chuyện
tiếu lâm, nhưng lại có thể trở thành rất nguy hiểm trong những điều kiện nhất
định, khi nó nhiễm vào những người làm nghề viết lách...
M ột hiện tượng,
tưởng rằng đã chết khi ông Osho tức Bhagwan Shree Rajneesh bị chính quyền Liên
Bang Hoa Kỳ trục xuất về Ấn Độ vào năm 1987, nay đang có những chỉ dấu sống
dậy, không phải chỉ trong cộng đồng Oregon, Hoa Kỳ như trước đây mà là trong
cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại và có thể ở cả trong nước qua một số sách do
Osho giảng được Sư cô Thích nữ Minh Tâm và hội Osho International Foundation
dịch ra Việt ngữ.
Truyện của Phạm Ngọc Lương tỏa ra một không khí, thoáng tưởng dịu dàng, nhưng đọc kỹ thì thật sự kinh hoàng: pha trộn giữa điên và thực về cái chết. Ba cái chết: chữ chết, môi trường chết và đạo đức chết ...
nó chạy trên các đầu
ngón chân như buổi sáng người ta
đưa tin về một người đã chết sau khi nhận huy hiệu
30, 40, 50 hay 60 năm nằm trong tờ báo thơ đang ngồi đọc phía
sau nhà
C uối
cùng, tôi cũng đến Phnom Penh. Phnom
Penh của Hậu, Phnom Penh của tôi trong trí tưởng tượng. Tôi đẩy xe hành lý qua
hải quan. Tôi chờ đợi những âm thanh náo
động bên ngoài như năm nào tôi về phi trường Tân Sơn Nhất. Hai cánh cửa mở ra. Hơi nóng ngột ngạt bốc
lên mặt. Tiếng lá cây rì rào xen trong
tiếng người nói nhè nhẹ khiến tôi bỡ ngỡ. Phi trường Phnom Penh vắng vẻ như
thành phố tỉnh nhỏ. Buổi trưa nắng
chói. Những cánh phượng rực rỡ nở trên bầu
trời xanh. Chúng tôi ra lề đường chờ xe
nhà đến đón.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.