- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ VĨNH TÀI

03 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 35730)

 

 

chandung-levinhtai-content

 Nhà thơ Lê Vĩnh Tài


LTS: Chúng tôi quen biết nhà thơ Lê Vĩnh Tài qua Facebook, thời mà cách mạng của tin học đã xóa làn biên giới cách xa. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu tiếng thơ của Lê Vĩnh Tài đến quí độc giả và văn hưu Hợp Lưu khắp nơi.

TCHL

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (1)

 

cái chết

không phải là con mương ngoài cánh đồng

nó như một cánh buồm nhỏ

trôi ngang mặt trăng

 

nó chạm vào mặt trăng

sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm

như đám mây nhỏ

và nàng cũng nhỏ

xíu xiu

 

cái chết

quay lại quá sớm

khi không ai chờ đợi

nó dường như

trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta

khi anh ấy húc tăng vào nhà

qua cánh cổng

sau buổi trưa đầy nắng...

 

thơ thức dậy thật sớm để viết về cái chết

thơ nghĩ mình sẽ gặp thiên thần

 

các thiên thần nói với thơ

thơ suýt nữa bị đẩy ra đường

lái một chuyến xe buýt

ga cuối là địa ngục

 

thơ biết cái chết vẫn là cuộc sống

chỉ có điều nó nằm trong một cái hộp

chưa biết vui hơn hay sẽ buồn hơn?

 

thơ đã khóc

không phải thơ dỗi hờn

mà là khi cái chết đến trên chuyến xe buýt

thơ không nhìn thấy ngôi nhà của thơ

khuất phía sau mặt trời

 

nó phủ bóng đen lên thơ

như thơ vẫn ngửi thấy mùi tử vong

trong khu vườn mỗi sáng

trời ơi buổi sớm quá chừng thơm...

 

một góc của khu vườn ánh sáng

thơ vẫn biết

hay làm rối loạn các ngôn từ

cho đến khi thơ hiểu hết ý nghĩa của nó

 

như thơ đang tìm hiểu ý nghĩa cái chết?

thơ nhìn thấy những thân cây trên mặt hồ

chúng ta chưa từng bơi trong đó

chúng ta chưa từng đứng xem mình chết

chúng ta chưa hiểu cái chết là gì?

 

thơ biết

vì thơ nhìn thấy cái chết

thơ ngửi mùi cái chết

nó di chuyển trên tóc

trên khuôn mặt lạnh buốt của thơ

thơ không biết nó thổi từ đâu

nhưng thơ biết hình như là sức mạnh

của thơ...

 

ô nhìn kia

ánh sáng vẫn đang ôm những thân cây trên mặt hồ

được vẽ bằng phấn màu

trên trang giấy

và như vậy thơ không bao giờ chết

 

như tất cả chúng ta đang cười

rồi khóc

và lặng im

vô cớ...

 

ngay cả sự im lặng đó

vẫn có

tiếng chim hoặc tiếng rơi của thiên thạch

một cái gì bay vút trong không gian

có bóng tối và ánh sáng

thơ kịp nhìn thấy

trên sân khấu có các thân cây vẫn đứng trên mặt hồ

 

nó cắt đứt hai mắt của thơ

làm thơ suýt nữa không còn nhìn thấy

để làm bài thơ về cái chết...

 

ngay cả chúng ta cũng suýt không còn được chết

vì tình yêu

mà tình yệu

thì chúng ta đâu bao giờ thiếu...

 

thơ nhắc chúng ta

tình-yêu-là-thiên-thần

dẫn chúng ta vào bóng tối

từ từ đừng vội

với thơ...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (2)

 

thơ ngồi mơ màng bên ngọn lửa

chờ một tiếng động

 

nó chạy trên các đầu ngón chân

như buổi sáng người ta đưa tin về một người đã chết

sau khi nhận huy hiệu 30, 40, 50 hay 60 năm

nằm trong tờ báo

thơ đang ngồi đọc phía sau nhà

 

thơ nghĩ sao người ta không chết sớm hơn hay muộn hơn

mà phải chết khi đã nhận về một giấy khen hay phần thưởng?

 

có lẽ anh ấy kiệt sức

thơ nhớ có lần nhìn thấy anh ta ở đây

co ro trong cái lạnh một cách khổ sở

và đáng sợ

bạn không cần phải mỉm cười

để cái chết mỉm cười

 

bạn đã mời anh ta vào nhà

pha một ấm trà

và cố gắng mời anh ta hút thuốc

bạn cũng nhớ anh ấy không nói gì ngoài việc mân mê cái huy hiệu suốt 60 năm

 

chắc khi chết không còn ai nuôi lòng thù hận

với một người vừa già vừa nghèo như anh ấy

dù trước đây anh ấy đã xóa sổ cả cánh đồng

anh ấy làm rối tung mọi thứ

 

anh ấy đã làm cho các giáo sư phải đi cắt cỏ

các nhà thơ đi chăn bò

vì không muốn chết

 

anh ấy đã pha trộn mọi thứ

như một thầy phù thủy

trong một cái bao tải rách

để mọi người giữ ấm trong mùa đông

 

bởi vì anh ấy thích

nó sẽ là một thiên đường

không phải trại súc vật

nên đừng ai đánh mất

niềm tin

 

thế giới

anh ấy nói: không như chúng ta mong đợi

những quyển sách ngu ngốc

không có gì khác biệt

và chúng ta im lặng nghe theo anh ấy

 

một phần của một mặt trăng đang rơi xuống phía tây

kéo cả bầu trời với những ngọn đồi

thành một ngôi sao đổi ngôi

rơi

làm mọi thứ tối thui

 

bóng tối của nó lây lan như ta bịt khăn lên mắt

như Mẹ quấn một chiếc tạp dề

như thể chưa từng ai nghe thấy sự dịu dàng của Mẹ

khi đập một quả trứng

 

anh ấy nói

không cần phải sợ cái chết

và mọi người nghe theo anh ta

chế nhạo sự hèn nhát

một cách nhẹ nhàng

không vội vàng

mà cuối cùng ai cũng tan

thành bụi

trừ anh ấy

 

cái chết

không phải là con mương ngoài cánh đồng

nó như một cánh buồm nhỏ

trôi ngang mặt trăng

 

nó chạm vào mặt trăng

sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm

như đám mây nhỏ

và nàng cũng nhỏ

xíu xiu

 

cái chết

quay lại quá sớm

khi không ai chờ đợi

nó dường như

trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta

khi anh ấy húc tăng vào nhà

qua cánh cổng

sau buổi trưa đầy nắng...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (3)

 

nhưng đó không phải là cái chết

đó là lúc thơ đứng lên

hát cho những người nằm xuống

 

đó cũng không phải là bóng đêm

hay tiếng chuông nguyện hồn

ai đó và mặt trăng rơi lệ

 

đó cũng không phải là sự đông cứng

của miếng giò thủ mà chúng ta hay nếm thử

nó không giống như tất cả

những gì ta đã thấy

trong lúc mai táng

như thể cuộc sống chỉ là một bức ảnh

đóng khung trên nóc tủ

 

và chúng ta không thể thở

không trở dậy pha sữa

và sau đó ngồi gõ phím vu vơ

vào lúc nửa đêm mất ngủ

vì tiếng khóc của con

 

khi tất cả mọi thứ đã ngừng

như bốn cái van tim không còn nghe rì rào máu chảy

mọi người vây quanh và thấy

một mùa thu sương giá

chiếc khăn tang

 

tuy nhiên ngay cả lúc đau đớn nhất

dù một đời chúng ta thất bại

cái chết vẫn mở ra cơ hội

cho những kẻ hành nghề đọc điếu văn...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (4)

 

làm cho cả nhân loại

muông thú và hoa

chim và bướm

sự kiêu ngạo, khiêm nhường

cùng im lặng

 

nó không nỡ

bắt chúng ta phải nhào lộn mãi

đành rằng trong cuộc sống nhiều khi phải lộn trái

vì miếng ăn

 

như nàng phải lắc cả 3 vòng

cho bọn chúng ngắm

sau khi tắm

2 đêm...

 

bạn sẽ cầu nguyện

cái bóng chiếu lên tường của âm thanh

dội lại

trong một cái bao gai

lùng nhùng như áo tang

 

mơ màng

như cái chết của những đứa trẻ

nhân loại đang đối mặt với tội ác

mang gương mặt thiên thần

 

sau cái chết đầu tiên

những cái chết khác không còn là cái chết

nó chỉ là bóng tối

trôi trong tĩnh mạch của chúng ta...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (5)

 

thơ biết

không có liên minh nào mạnh hơn

cái chết và ma quỷ

bởi chúng ràng buộc nhau bằng tội ác...

LÊ VĨNH TÀI

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Chín 20238:24 CH(Xem: 6730)
Đá nghe chuyện của mưa / Mang lời cho gió / Phía sau câu chuyện là tiếng sóng / Nụ cười gieo / Gió cuốn mây / Những đứa trẻ nhặt mưa ban ngày.
12 Tháng Chín 20231:30 CH(Xem: 6123)
Kể từ lần đó, chúng tôi quay trở lại và coi quán Eden như điểm hẹn hàng ngày. Thi thoảng, em sẽ đến sớm hơn tôi, vẫn dáng vẻ im lìm nhắm mắt hút thuốc không hề để tâm tới xung quanh ấy. Em thích những bản nhạc thê thiết vẫn nhả lời rầu rĩ ở quán. Lý do mới thật sự đơn giản làm sao.
12 Tháng Chín 20232:20 SA(Xem: 6958)
Ngủ đi. mênh mang suối nguồn / Ngủ đi. vợi nhẹ tâm buồn không đâu / Một bóng đời vút ảnh câu / Mà trần gian vẫn nhiệm mầu sắc không
12 Tháng Chín 20231:37 SA(Xem: 6307)
Phàm những gì người ta thích thì thường chòi mòi chốc mảy vì thứ ấy. Ví như người mê gái đẹp (thấy gái đẹp ai không mê, người nào nói không mê gái có mà hâm!), cô nào có vóc dáng lả lướt, ngồ ngộ, trang phục hơi sex đôi chút thì con ngươi như dán chặt vào đó. Lại có người thích chơi chim, mỗi lần nghe tiếng hót là như bị hốt hồn. Mỗi cách chơi đều có hội riêng, tập hợp những người cùng sở thích, chủ nhân của những quán cà phê vỉa hè cũng đã tận dụng cái sở thích ấy để mà câu khách. Trên cành cây có treo dăm ba lồng chim, bên ly cà phê mà tán pháo, tán cái vui dân dã của mình. So cọ con chim này hót hay , con chim kia đang bắt đầu thay lông. Và cũng từ đó, có nhiều kẻ tìm được khối tiền vì những trò chơi.
12 Tháng Chín 202312:43 SA(Xem: 6452)
Hai câu trên nằm trong bài thơ mang tên “Lễ Phục Sinh 1916” của William Butler Yeats. Bài thơ nhằm tưởng nhớ tới những người đã ngã xuống cho tự do và độc lập của Ireland. Cuộc hành quyết đẫm máu các thủ lĩnh cách mạng sau cuộc trỗi dậy vào ngày lễ phục sinh đã đánh thức cả một thế hệ Ireland. Cuối cùng, nhân dân Ireland cũng dành được độc lập vào năm 1949 và bài thơ của Yeats được cho là một trong những bài thơ chính trị hay nhất của thế kỷ 20 trong lịch sử văn học nước Anh.
12 Tháng Chín 202312:14 SA(Xem: 7250)
khi ngôn ngữ trở thành phù phiếm / trên môi người hát ca / anh trở về yên ngủ / dưới cội hoa mai già
10 Tháng Chín 20238:59 CH(Xem: 6041)
Sau gần một năm, chính xác là 11 tháng và 15 ngày, chữa trị ung thư mắt tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas, nay tôi đã về nhà yên bình và niềm vui trong lòng dâng cao mãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra mình thực sự sống sót, thoát chết, trở về trong “chiến thắng vinh quang”, sau cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy quái ác thật, nguy hiểm thật, chỉ nghe tên cũng rùng mình run sợ. Điều trị khỏi bệnh ung thư đối với riêng tôi, là một dấu ấn hằn sâu trong tâm não. Đã có biết bao người bỏ cuộc giữa đường. Tôi thì không! Một chiến sĩ trên đường ra mặt trận, được trang bị tinh thần quyết chiến, quyết thắng, lẽ nào tôi không có chiến công mang về. Trung tâm ung thư nằm ở tầng lầu 14 của bệnh viện, đã gợi ý tôi, tưởng tượng rằng mình đã xuống tới tầng địa ngục thứ 14, và không ngại ngùng, ghi lại những cảm xúc chân thực và niềm vui sướng tuyệt vời trong bài hồi ức “Trở về từ tầng…14”.
04 Tháng Chín 202310:02 CH(Xem: 5750)
Tháng Chín, đêm khuya về ngồi lặng / Nghe gió cười khúc khích rượu tan / Mai chắc sầu in trên đá / Em chắc quên rồi tháng Chín, trôi.
04 Tháng Chín 20238:58 CH(Xem: 7146)
tôi gặp người lính già / trên chùa đồng yên tử / chốn rừng thiêng trúc lâm / trời đêm ... mưa mịt mù / người lính ngồi nguyện cầu / co ro dáng trầm tư / mặt xương gầy khắc khổ / mắt buồn sâu tâm tư
04 Tháng Chín 20238:52 CH(Xem: 5081)
Mùa thu này, nhà thơ Hoàng Hưng và phu nhân trở lại thăm Thủ đô. Ông có gọi tôi cùng tới studio riêng của họa sĩ Trần Lương. Giữa cơn hứng trò chuyện với họa sĩ, ông tìm đến “quốc hồn quốc túy” qua sợi thuốc lào Vĩnh Bảo, và tôi đã chộp được một hình ảnh của ông để rồi chợt thấm một nỗi buồn…