- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh

22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 113667)

thisi_ntkminh
 Thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh quê ở Nha Trang, sinh ở Hà Nội. Tốt nghiệp Cử Nhân Luật, khóa cuối cùng của Đại học Luật Khoa Sài Gòn, tháng 12-1974. Có nhiều thi phẩm đã xuất bản từ 1991 đến 2009 tại Việt Nam. Hiện sống và làm việc tại Hoa Kỳ. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những bài thơ của Nguyễn Thị Khánh Minh.
TCHL


Lời

Lời. Khi như dòng sông trôi
Con nước ngửa mặt cho trời xanh chung

Lời. Khi như gió mông lung
Hụt hơi buộc cái vô cùng chờ nhau…

Lời. Khi là vết thương đau
Xin bát cháo lú qua cầu câu thơ

Có không? ở bên kia bờ…

Có lời gõ có tiếng rơi

Thôi về giữa bóng đêm im
Mượn khuya khoắt thảy cho chìm một tôi
Hạt cuội ở đáy sông trôi
Mảnh trăng dưới nước còn sôi được dòng

Lọt vào một giấc mơ không
Bước chân kiến nhặt mênh mông con đường
Hồn nhiên mở hết tinh sương
Gieo đêm xuống hạt thành chương sách buồn

Tiếng gì gõ tựa nghìn muôn
Nghe tôi dại bóng qua truông một mình
Tiếng gì rơi xuống lặng thinh
Nghe tôi dại tiếng buồn tênh ru hời

Hóa ra là tiếng ru, rơi
Hóa ra là tiếng gõ lời mình đi…

Tự hỏi


Ánh sáng ơi
Để đến được bên ngươi
Phải đi qua bao nhiêu lần bóng tối ?

Hạnh phúc ơi
Để soi tỏ cùng ngươi
Phải chạm mặt bao nhiêu lần ảo ảnh ?

Người ơi
Để sống đầy đặn với người
Phải bao nhiêu lần nữa cô đơn trong mỗi hiến dâng, nụ cười nước mắt ?

Và Giấc Mơ của ta ơi
Sao khi nào muốn đi đến cùng ngươi
Phải đi qua con đường hạt lệ?

Ai đang nói gì thế

Để kêu gọi Bình an. Tha thứ
Họ đã bước đi những bước chân hận thù
Để trở về khu vườn cho cây trái đơm bông
Lửa đã thui tro những cánh đồng cỏ mọc
Con sông nằm khát khao dòng chẩy
Trái đất cỏn con nằm nghe gió thổi
Mơ màng lời cầu kinh trong tiếng nổ
Mơ màng lời kêu gọi chống chiến tranh -tới- giọt- máu- cuối- cùng…
Mơ màng những tiếng chân đi bảo vệ quê-hương-ta- đến- giọt-máu- cuối- cùng
Mơ màng những giọt máu không ngừng chảy…
Mơ màng những giọt nước mắt trên đôi má lạnh người phụ nữ, trên thân thể lạnh bé thơ,
 trên những đôi má từ lâu chỉ là đồng sâu nước mặn
Mơ màng tiếng cười hồn nhiên của bé trai trên vai cha đang huơ huơ chiếc cờ trắng
Mơ màng trái đất cỏn con trên những vòng quay hớt hải của mình
Mong manh gió thổi

Ai cũng có quyền được sống
Ai cũng có quyền có một mảnh đất để sống
Và, giết nhau khắp nơi…
Những bản tin thời sự mỗi ngày như những đòn tra tấn
Treo trên những phút giây bình yên hiếm hoi của chúng ta
Cái thòng lọng

Đừng nói đến
Thứ ánh sáng mơ hồ của giấc mơ
Đừng nói đến những thiên đường tư tưởng
Đừng nói đến sự cứu rỗi của bình an tự tại
Đừng thả những cánh diều bay trong khung trời ảo mộng
Đừng vẽ những bước đi cầu vồng
Chỉ xin một vòng tay nối ấm những nỗi đau
Chỉ xin nói về một hạnh phúc có thực mà người ta có thể chia sẻ cùng nhau

Và, chúng ta phải chia sẻ thế nào trước những cái chết của trời, còn bao nhiêu đất nữa để chôn
 vùi, còn bao nhiêu biển nữa để đưa con người cát mọn này vào hư vô?

Cảm xúc tôi dường như không chịu được thêm một thách thức nào nữa, hạt nước mắt rơi ngược
 lên trời, dòng máu nghe lạnh tanh trong thân thể…
Bé mọn phận người xin một mũi thuốc mê
Xin, dù phút giây thôi, không còn cảm giác về những nỗi đau…
Nỗi sợ…

NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
Tháng 3.2011

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Mười Hai 201412:05 SA(Xem: 34194)
Đêm pháo hoa, tôi ra đường. Mẹ tôi bảo hãy ở nhà. Tôi nói với mẹ rằng muốn đổi gió. Mẹ tôi im lặng, bà vẫn muốn tôi ở nhà. Hôm nay có bắn pháo hoa – lời của tôi. Pháo hoa, là thuốc súng và tiếng nổ - Lời của mẹ.
20 Tháng Mười Hai 201411:41 CH(Xem: 32314)
Tân ngồi đối diện với viên sĩ quan mang quân hàm đại úy của quân đội nhân dân, anh lơ đãng nhìn khuôn mặt khắc khổ của cán bộ trước mặt, đang chăm chú đọc mấy tờ giấy vở học trò mà lướt mắt nhìn qua anh biết là tờ khai lý lịch của anh, tay áo trái được giắt vào thắt lưng vì tay trái anh ta cụt mất từ vai. Từ những ngày đầu tiên vào trại, tất cả trại viên phải miệt mài viết bản tự khai về lý lịch, viết đi viết lại…
15 Tháng Mười Hai 201412:09 SA(Xem: 36688)
Thương em nửa tháng mười hai U huyền nhuốm bệnh rối bời giấc xuân Mắt hoen lệ ngọc vương buồn Môi run khép mở cội nguồn linh thiêng
15 Tháng Mười Hai 201412:01 SA(Xem: 33981)
khi tôi đứng hát cùng lê uyên bỗng nhớ tới lộc cùm cụp râu mép giọng khàn khào theo em xuống phố trưa nay
14 Tháng Mười Hai 20146:01 CH(Xem: 32263)
Khi đứng một mình trong mù sương, không có một bàn tay, một bờ vai, một tiếng nói bên cạnh để khẳng định phương hướng, hay ngay cả mùi hương hoa cỏ mục để biết tọa độ của không gian và thế giới nơi mình đang đứng, người ta luôn có đôi chút phân vân: - Có những con đường không, bên ngoài mù sương?
14 Tháng Mười Hai 20145:54 CH(Xem: 30850)
dăm ngón tay tháng ngày đặt hờ lên da thịt hằn học kỷ niệm lần mò tìm lại những dấu vết vất vưởng hạnh phúc
14 Tháng Mười Hai 201412:57 SA(Xem: 29567)
Các nhà lãnh đạo cộng sản rất sính chứng minh tính khoa học trong các suy nghĩ, lời nói, việc làm của họ. Mỗi khi tung ra quyết định gì, các lãnh tụ không chỉ khẳng định đó là điều duy nhất đúng, mà còn phải đúng trên khắp địa cầu, trong mọi thời đại, và ở tất cả mọi nước.
13 Tháng Mười Hai 20142:47 CH(Xem: 33044)
Bài viết chỉ là hồi tưởng với những kỷ niệm rất riêng tư về một người bạn tấm cám Nghiêu Đề, với mối giao tình hơn nửa thế kỷ; người viết không ở trong giới hội hoạ nên cũng không dễ dàng để viết một hoạ sĩ tài hoa, sáng tác tuy ít nhưng đã để lại dấu ấn lâu dài trong lãnh vực nghệ thuật tạo hình của Việt Nam, qua một giai đoạn đầy sáng tạo trong những năm 1960-1970 với Hội Hoạ Sĩ Trẻ Việt Nam mà Nghiêu Đề là một trong những thành viên sáng lập với cá tính nổi bật. (Ngô Thế Vinh)
11 Tháng Mười Hai 201412:10 SA(Xem: 32231)
Chỉ vì cái mùi này mà tôi đánh mất một tình bạn đẹp nhất, mà có lẽ cả cuộc đời này tôi chẳng bao giờ có được. K đã nhiễm bệnh, nôn mửa sau khi từ nhà tôi trở về. Còn chúng tôi thì không. Hằng ngày chúng tôi vẫn sinh sống, vẫn ăn uống, tắm giặt bằng nguồn nước này.
10 Tháng Mười Hai 20141:56 SA(Xem: 29629)
Tôi bắt đầu sợ. Tôi thét lên một tiếng nhưng âm thanh không thể thoát khỏi cổ họng. Mồ hôi tôi túa ra lạnh buốt. Tôi dừng lại, đưa tay sờ lên mặt mình.Da mặt tôi nhão nhoét và khi ngón tay tôi khẽ chạm vào thì từng miếng da oặt èo, ươn ướt chảy xuống y như lớp phấn hóa trang.