- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Ông Truyền Khai Mở Thời Kỳ Mới: Gác Kiếm Là Tự Sát

14 Tháng Mười Hai 201412:57 SA(Xem: 29545)

TranVanTruyen
Các nhà lãnh đạo cộng sản rất sính chứng minh tính khoa học trong các suy nghĩ, lời nói, việc làm của họ.

Mỗi khi tung ra quyết định gì, các lãnh tụ không chỉ khẳng định đó là điều duy nhất đúng, mà còn phải đúng trên khắp địa cầu, trong mọi thời đại, và ở tất cả mọi nước.

Chính vì vậy mà đất nước Việt Nam dù vào thời kỳ chưa có giai cấp công nhân vẫn bị nhồi nhét vào cho vừa cái khuôn "nhà nước công nông do giai cấp công nhân lãnh đạo" đưa từ Liên Xô về vào thập niên 1930; dù không có cái gọi "giai cấp địa chủ bóc lột" trong xã hội và văn hóa Việt Nam vẫn phải rặn cho đủ con số chỉ tiêu địa chủ để hành hình trong chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, rập khuôn Thổ Địa Cải Cách bên Trung Quốc vào thập niên 1940; dù chẳng có mấy đảng viên biết Khrushnev muốn gì bên ngoài các bài bản học tập và bức tường bưng bít thông tin của đảng CSVN vẫn có chiến dịch bài trừ các "phần tử xét lại" tại Việt Nam chỉ vì Mao Trạch Đông nhân danh chống chủ nghĩa xét lại tung chiến dịch loại trừ các đối thủ Bành Đức Hoài, Lưu Thiếu Kỳ, Đặng Tiểu Bình,... bên Tàu.

Ai cũng tưởng ở đầu thế kỷ 21 này, kiểu bắt chước điên cuồng đó khó có thể xảy ra nữa, nhưng xem ra lịch sử cộng sản lại đang tái diễn.

Tại Trung Quốc, lãnh tụ Tập Cận Bình tung ra chiến dịch “đả hổ diệt ruồi” từ khoảng giữa năm 2013. Khác với những chiến dịch chống tham nhũng để biểu diễn mà đời chủ tịch đảng CSTQ nào cũng có, lần này, họ Tập phá bỏ luôn cái qui ước bất thành văn đã có suốt từ thời Đặng Tiểu Bình. Đó là không đánh các ủy viên trung ương đảng sau khi họ đã về hưu, bất kể họ là ruồi hay hổ. Chỉ đánh họ khi còn tại chức.

Tập Cận Bình đánh mọi thứ hổ không thuộc phe cánh của mình dù tất cả các quan chức, theo các quan sát viên quốc tế, đều có mức tham ô chẳng kém gì nhau. Trong quân đội, đã có bốn "con hổ lớn" cùng bị khai trừ khỏi Đảng và cùng đi tù một lúc: các tướng Từ Tài Hậu, Lý Đông Sanh, Tưởng Khiết Mẫn và Vương Vĩnh Xuân; chưa kể Thượng tướng Quách Bá Hùng.

Các con hổ cực lớn khác bên ngoài quân đội bị làm thịt phải kể đến Bí thư tỉnh Trùng Khánh, Bạc Hy Lai, và cựu trùm công an - an ninh, Ủy viên Bộ Chính Trị Chu Vĩnh Khang. Bạc Hy Lai cùng vợ con và nhiều thủ hạ đã ngồi tù từ nhiều tháng qua. Còn Chu Vĩnh Khang vừa bị khai trừ khỏi đảng ngày 5.12.2014 và đang chờ ngày ra tòa.

Điều đáng nói là phần lớn các con hổ bị lột da cho đến nay đều là tay chân đắc lực của cựu lãnh tụ Giang Trạch Dân. Nói cách khác, vòng dây thòng lọng của họ Tập đang xiết nhỏ dần quanh cổ ông Dân dù ông đã về hưu hơn 1 thập niên. Ngay cả Hồ Cẩm Đào, người tiền nhiệm của họ Tập, cũng không được ngồi yên. Ông Tập đã bắt đầu đánh các con hổ cao cấp thuộc Đoàn Thanh Niên CS, nơi được xem là hệ phái riêng của Hồ Cẩm Đào.

Thế là tại Việt Nam, luật bất thành văn tương tự cũng bất ngờ biến mất. Trong mấy thập niên qua, các cựu lãnh tụ từ Nguyễn Hà Phan đến Lê Khả Phiêu, sau khi bị thanh toán quyền lực xong và phải rút về hưu thì họ được để yên dưỡng già. Nhưng Trần Văn Truyền đã khai mở một thời kỳ mới, thời kỳ không tha cả các con cọp đã rụng răng.

Tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền từng là Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng CSVN trong nhiều khóa. Trong nhiều năm, ông từng hét ra lửa và từng có vô số quan chức lễ mễ đem quà đến tận cửa để xin ông "khoan hồng". Các manh mún tố cáo ông tham nhũng đều bị đánh bạt ngay và các thủ phạm bị "chăm sóc" tới tận xương tủy.

Nhưng nay, khi không còn vũ khí trong tay và các đồng minh lẫn đồng chí của ông đều bỏ chạy, ông Truyền loay hoay chống đỡ ngày càng yếu dần rồi chính thức đành chịu làm con dê tế thần đầu tiên.

Với cánh cửa Trần Văn Truyền đã mở, nhiều người tin rằng con hổ về hưu kế tiếp bị đem ra lột da sẽ là cựu chủ tịch UBND Hà Nội, Hoàng Văn Nghiên, người đang có các biệt thự và khối tài sản ngang tầm với ông Truyền. Nhưng có lẽ đáng quan tâm hơn cả là các nguồn tin đang nhắc đến tên ông Nguyễn Bá Thanh và khối tài sản của gia đình ông tại Đà Nẵng. Ông Thanh đã lỡ tay và lỡ miệng chọc giận quá nhiều phe nhóm quyền lực và quyền lợi. Các nhóm này vẫn còn lo lắng về người từng đòi “bắt hết, nhốt hết” khi mới ra Hà Nội làm Trưởng ban Nội chính Trung ương. Và đó là lý do mà ông Thanh vẫn núp tại Mỹ để "chữa bệnh" chưa dám về. Ông cũng chẳng dám chữa tại các nước Đông Nam Á hay tại láng giềng Trung Quốc vì chẳng muốn theo chân Tướng Quý Ngọ.

Trong bức tranh xổ tung các qui ước bất thành văn hiện nay, một số nguyên tắc đã trở thành đương nhiên trong hàng ngũ đảng viên cao cấp để bảo vệ bản thân, gia đình và khối tài sản của họ:

1. Tuyệt đối không giữ tài sản tại Việt Nam. Khẩn cấp tẩu tán tài sản ra nước ngoài. Cũng không giữ tiền của tại chỉ một nơi mà thường phải ít nhất tại 2 nơi trong số các quốc gia ở Bắc Mỹ, Châu Âu, và các đảo quốc. Trong số con cái phải có ít nhất một đứa sống hẳn và xin làm công dân chính thức tại những nước có hệ thống pháp luật nghiêm chỉnh.

2. Phải giữ ghế quyền lực tối đa. Quyết không từ chức. Đẩy lùi ngày nghỉ hưu càng xa càng tốt. Vì ngày rời ghế quyền lực là ngày tài sản của mình chính thức trở thành miếng mồi ngon cho cả bầy kên kên đang chờ đợi.

3. Phải giải quyết "tận gốc" các cá nhân và phe nhóm thù địch trong những ngày còn quyền lực trong tay. Quyết không để chúng trả thù khi mình đã "mất kiếm".

Chẳng cần ai thúc giục nhưng rõ ràng giới lãnh đạo Việt Nam đang theo dõi từng đòn phép của đồng chí Tập Cận Bình và còn theo sát hơn nữa cách đối phó của các đồng chí còn lại.

Ngô Đình Thu

Nguồn: RadioCTM

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Mười Hai 201412:05 SA(Xem: 34181)
Đêm pháo hoa, tôi ra đường. Mẹ tôi bảo hãy ở nhà. Tôi nói với mẹ rằng muốn đổi gió. Mẹ tôi im lặng, bà vẫn muốn tôi ở nhà. Hôm nay có bắn pháo hoa – lời của tôi. Pháo hoa, là thuốc súng và tiếng nổ - Lời của mẹ.
20 Tháng Mười Hai 201411:41 CH(Xem: 32294)
Tân ngồi đối diện với viên sĩ quan mang quân hàm đại úy của quân đội nhân dân, anh lơ đãng nhìn khuôn mặt khắc khổ của cán bộ trước mặt, đang chăm chú đọc mấy tờ giấy vở học trò mà lướt mắt nhìn qua anh biết là tờ khai lý lịch của anh, tay áo trái được giắt vào thắt lưng vì tay trái anh ta cụt mất từ vai. Từ những ngày đầu tiên vào trại, tất cả trại viên phải miệt mài viết bản tự khai về lý lịch, viết đi viết lại…
15 Tháng Mười Hai 201412:09 SA(Xem: 36669)
Thương em nửa tháng mười hai U huyền nhuốm bệnh rối bời giấc xuân Mắt hoen lệ ngọc vương buồn Môi run khép mở cội nguồn linh thiêng
15 Tháng Mười Hai 201412:01 SA(Xem: 33957)
khi tôi đứng hát cùng lê uyên bỗng nhớ tới lộc cùm cụp râu mép giọng khàn khào theo em xuống phố trưa nay
14 Tháng Mười Hai 20146:01 CH(Xem: 32242)
Khi đứng một mình trong mù sương, không có một bàn tay, một bờ vai, một tiếng nói bên cạnh để khẳng định phương hướng, hay ngay cả mùi hương hoa cỏ mục để biết tọa độ của không gian và thế giới nơi mình đang đứng, người ta luôn có đôi chút phân vân: - Có những con đường không, bên ngoài mù sương?
14 Tháng Mười Hai 20145:54 CH(Xem: 30836)
dăm ngón tay tháng ngày đặt hờ lên da thịt hằn học kỷ niệm lần mò tìm lại những dấu vết vất vưởng hạnh phúc
13 Tháng Mười Hai 20142:47 CH(Xem: 33015)
Bài viết chỉ là hồi tưởng với những kỷ niệm rất riêng tư về một người bạn tấm cám Nghiêu Đề, với mối giao tình hơn nửa thế kỷ; người viết không ở trong giới hội hoạ nên cũng không dễ dàng để viết một hoạ sĩ tài hoa, sáng tác tuy ít nhưng đã để lại dấu ấn lâu dài trong lãnh vực nghệ thuật tạo hình của Việt Nam, qua một giai đoạn đầy sáng tạo trong những năm 1960-1970 với Hội Hoạ Sĩ Trẻ Việt Nam mà Nghiêu Đề là một trong những thành viên sáng lập với cá tính nổi bật. (Ngô Thế Vinh)
11 Tháng Mười Hai 201412:10 SA(Xem: 32205)
Chỉ vì cái mùi này mà tôi đánh mất một tình bạn đẹp nhất, mà có lẽ cả cuộc đời này tôi chẳng bao giờ có được. K đã nhiễm bệnh, nôn mửa sau khi từ nhà tôi trở về. Còn chúng tôi thì không. Hằng ngày chúng tôi vẫn sinh sống, vẫn ăn uống, tắm giặt bằng nguồn nước này.
10 Tháng Mười Hai 20141:56 SA(Xem: 29521)
Tôi bắt đầu sợ. Tôi thét lên một tiếng nhưng âm thanh không thể thoát khỏi cổ họng. Mồ hôi tôi túa ra lạnh buốt. Tôi dừng lại, đưa tay sờ lên mặt mình.Da mặt tôi nhão nhoét và khi ngón tay tôi khẽ chạm vào thì từng miếng da oặt èo, ươn ướt chảy xuống y như lớp phấn hóa trang.
10 Tháng Mười Hai 20141:48 SA(Xem: 32303)
Khoảng mùa hè năm 1985, Bửu Ý vào chơi Sài Gòn. Ở thành phố này, thời gian của anh thường dành cho, quanh quẩn, với những người bạn thân Đinh Cường, La Quang Thanh, Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Văn… Trong một lần ngồi với nhau, uống rượu, nói nhiều chuyện lan man từ trưa đến chiều, bỗng câu chuyện bất ngờ chuyển đề tài về vợ con.