- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Rồi sẽ tới

25 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 113817)
 dapvaomat

 (đoản khúc cho gót giày, mặt, biển đảo và nước mắt)

Gót giày đạp

 vào cái mặt một người

 một người yêu nước

 thân chăng bốn góc công an

 voi giầy

 ngựa xé

 chịu phận phanh thây

Chúng ta đang sống thế kỷ nào đây?

*

Kẻ ``canh cho dân ngủ``

 bằng dùi cui, roi điện

 ngủ đi

 ngủ yên

 ngủ đến độ chẳng bao giờ mở mắt

 ngủ đi, ngủ triền miên

 giấc cuối cùng không ai cần mộng mị

*

Trong khi những con sâu tràn qua biên giới

từ Cao, Bắc

 đến Tây Nguyên

 chúng lẳng lặng lẩn vào cơ thể mẹ hiền

 chúng phục xuống ẩn sâu trong não tủy

 chúng o bế đám tập đoàn kinh tế

 chúng đầu tư xây những nhà máy nhiệt điệt lỗi thời

 chúng mua tài nguyên và bán của chợ trời

 loại hàng tiêu dùng mạt hạng

 chúng rắp tâm bới lòng sông Hồng móc lấy than

 chúng đấu thầu những công trình, giá rẻ

 trúng thầu rồi nhưng để đó không làm

 chúng toa rập cướp đất dân oan

 chúng bắt ngư dân, sang đoạt thuyền bè, bằng đầu dao mũi súng.

 *

 Bây giờ,

 chúng đã rải hàng trăm hàng ngàn mầm mống

 gây căn ung thư toàn bộ

 từ óc xuống đến chân

 Những bộ óc nhão nhoét lương tâm

 Và những bàn chân mang giày

 đạp vào mặt người

 người yêu nước

 Những con người chỉ một niềm ao ước

 là giữ lấy quê hương

 ông cha mình để lại

 *

 Bây giờ,

 giờ chẩn bệnh

 Trái tim quê hương ta lỗ chỗ

 U ác vây U lành

Máu đen như cuồng lũ

 Còn máu đỏ?

 Lạnh tanh?

 U vô cảm đã lùa vào chân răng kẽ tóc?

 *

Bây giờ,

 đã qua chưa cái thời xin mưa móc

 xin thánh đế hồi tâm

 xin quí quan mở lượng thi ân

 đừng bán chui đất nước?

 *

 Bây giờ,

 nước mắt biển Đông mặn chát

 cái lưỡi bò liếm láp bước chân ta

 Thì anh ơi,

 chính anh phải giơ chân lên đạp

 không phải vào một khuôn mặt người yêu nước

 mà là đạp thẳng vào miệng lưỡi cường quyền

 Ta đừng hát khúc con Rồng cháu Tiên

 hát vui miệng và rồi quên quá khứ

 Ta đã từng có một lịch sử oai linh

 chẳng thể để lũ sâu vào đo đạc đất nước mình

 trồng trụ đồng Mã Viện

 trấn yểm phép Cao Biền

 Ta phải đạp nát đất đường qua Ba Đình

 đến thẳng dinh quan Thái Thú

 cùng nhau hô vang

 Việt Nam Việt Nam

 *

 Hà Nội ơi,

 chủ nhật ngày mai là lần thứ tám

 và tất cả những chủ nhật về sau

 Ta cùng đi

 bất chấp lũ kiêu binh

 Chúng đi giày

 chúng có đạp

 ta chỉ coi khinh

 ngửng cao đầu

 vững bước cùng nhau

 Ta đi tới

 *

 Các em ơi! Các anh ơi!

 và nhân loại công chính này ơi!

 Chúng ta lên đường

 Chúng ta cùng đi

 ta rồi sẽ tới!

 Ta đi tới,

 Vì ngày mai

 Ta đi tới

Nam Dao

23-07-2011

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89273)
L ời tác giả : Viết Ký ức Hà Nội, tôi xem như là một sự đối thoại với Hà Nội, ba mươi sáu phố phường của chị Ban Mai. Cái nhìn của tác giả Ban Mai là của một người phương Nam về Hà Nội với nhiều suy nghĩ và ưu tư. Còn tôi, là cái nhìn của một người trẻ đã từng sống và học tập ở đây...
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 98703)
T ôi và nhà thơ Trần Hữu Dũng hiện lưu giữ khoảng 200 số tạp chí Văn, nói không phải “khoe”, đó là một số lượng không phải nhỏ. Có người gạ mua với giá cao, nhưng tôi không bán, bạn tôi tiến sỹ khảo cổ Nguyễn Thị Hậu yêu đồ cổ nói bán làm gì; dĩ nhiên có thể copy lại để lưu giữ, tuy vậy đọc bản chính vẫn sướng hơn.
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 119868)
Đ ời sống có khoảng nào cho riêng em Cho chiều nắng dịu dàng như lụa Tất cả lấp lánh sáng Tranh vẽ cũng cần màu nóng màu lạnh Em chọn màu bí ẩn mộng mơ...
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 92059)
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 78124)
M ỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90710)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81635)
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 75191)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 77493)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81805)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.