Mơ em chỉ một ngón tay
nhón nhẹ trên từng sợi dây đàn
ngày xưa hoàng thị.
Trở lại con đường bóng cây
(em đã bỏ đi từ lúc tôi còn nơi ấy, lầm lũi)
nắng đầy trên những bước lạ lùng phố cũ
lá rơi hoài câu hỏi bạc mệnh một mùa xuân ngắn ngủi trong tàng trữ trí nhớ
áo dài trắng
chiếc kẹp tóc bạc
âm thanh trọ trẹ
đôi mắt lém lỉnh mùa che mưa bàn tay đen đủi
nên vội
đạp xe từ gò vấp ra chợ lớn cũng không xa xăm kín đáo như vài chữ thương tôi
mùa nắng phủ cây bàng chở con mèo xương răm đi học bằng tóc em nằm dưới ngực
tôi
sợ dăm vạt nắng khét mùi cỏ cháy
vòng qua trường kiến trúc tôi vẫn còn nhớ
thân thể em tôi chưa từng hiểu được kết cấu huyền bí
chỉ một địa đạo duy nhất lên tâm thất
đi nghìn vạn bước tới bước chậm chạp già nua
vẫn chưa ngộ được lý lẽ trái tim em câm lặng mãi môi hình chiếc lá - hằn gân đỏ rù quyến yêu dấu nợ *
tự nhiên luân lưu trong tôi những sải tay bơi ngược
lại thượng nguồn
vắng ngắt.
Đêm bí ẩn nhân dáng em trở lại
nhắn nhủ điều gì hay thiên thu luôn một mật ngữ
mỗi lần diễn dịch là xa xăm một kiếp, đời
nhưng đêm lại là họa hoằn, thoảng hoặc, hồ như, thỏa thuận
như địa chỉ không bao giờ có cho một lá thư
chưa bao giờ viết, tịch mịch
một nốt nhạc
chưa ngân, thành tiếng vang vọng bao lâu trong mơ hồ tĩnh lặng nơi chốn
tôi đang là chiếc chuông đồng khản đặc
đợi nắm tay em gióng lên từng hồi hồ đồ hỗn xược
theo cái liếc xéo
trong phiên chợ nhớn nhác những con mắt tìm nhau
lạc lõng
cho đến bây giờ vẫn còn tị hiềm, những hạnh ngộ.
Mơ em chỉ một ngón tay
nhỏ nhẻ trên từng sợi dây đàn
ngày xưa hoàng thị
có lẽ, em đã nhiều lần mím tôi đôi môi thườn thượt ai ngu xuẩn.
NNguong
ngày 10.4.11
* Du Tử Lê