Đêm qua anh mơ thấy biển Sóng êm đềm liếm gót chân em Gió lao xao rụng nhành dương liễu Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh Giá như mặt trời đứng yên trên biển Chắc kịp buổi anh về.
Đêm qua anh mơ thấy biển Là điều có thật khi nói với em Giữa lắm chuyện đời dối trá. (Những chiếc mặt nạ quen nhìn Vẫn tưởng như mặt người lương thiện Mà anh mánh lới không từng!)
Đêm qua anh mơ thấy biển Giọng thùy dương em hát lời buồn Ngọt thời mía mọc tóc non Bên triền sóng nói thì thầm Cho anh ân sủng mang theo Suốt những chặng đường vắng bóng em.
Đêm qua anh mơ thấy biển Chiều về tình nhảy tung tăng Niềm riêng giấu trong vạt nắng Thương ơi bờ ngực hạnh đào Xanh xưa nỗi chờ mọc cánh Hứa với nhau như dặn chính mình.
Đêm qua anh mơ thấy biển Một mình em trước cõi mông mênh Nhỏ nhoi trái tim ngục lạnh Giam miết mối tình chung thân Mốt mai anh về qua biển Liễu còn xõa tóc chấm vai không(?)!...
Đ ối với nhân vật James
Bond, thì công việc làm gián điệp là cả một chuỗi ngày tháng của những phụ nữ
tuyệt đẹp và rượu ngon, nhưng cho một tay gián điệp thực sự của Nam Hàn, người
thi hành những nhiệm vụ bí mật tại khu vực tách rời của miền Bắc, thì đã là một
cuộc sống khó khăn hơn nhiều.
T ại sao chị lại hay buồn? Những cuộc tình. Tôi luôn là người thua thiệt. Ngay cả khi chị bỏ người ta sao? Tôi chưa khi nào bỏ ai cả. Là người ta bỏ tôi chứ.
t ôi đã thấy những bộ mặt hợm hĩnh trước giây phút cuối cùng ném những đóa hoa tươi màu xuống huyệt lạnh có phải để thể hiện tiếng nói của bản năng hay sự rung cảm và tín ngưỡng tất cả đã dán lên trán nhãn hiệu tình yêu hiện thực...
... N hững
người mang gia cảnh như cô, và ở nước Mỹ này thì đấy là gia cảnh bình thường, họ không hay có máy điện tóan, và không luôn địa chỉ liên mạng. Hộp thư mang đầy những tin buồn từ chủ nợ, từ nhà trừng giới, tù ngục, bệnh viện tâm thần, những đứa con hoang, tòa án ly dị.
A nh làm sao hâm nóng cái tổ kia [bằng hơi thở hen suyễn anh?] anh làm sao hong khô những cọng rơm đó [bằng thân nhiệt tai biến anh?] thừa lại chỉ bao nhiêu nồng ấm liệu đủ cho em không?
N hững
tàng cây ngả nghiêng trong gió. Lá me xanh rải đầy đường. Cơn đói bò lan ra cả ngoài da. Chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là tới giờ hẹn. Không còn cách nào khác. Hắn đạp xe vòng quanh con phố. Bụng quặn lên ngàn con
sóng. Biển động cấp năm trong bao tử và ruột non ruột già.
T ôi
cúi xuống chỉ cho người cha những chấm đỏ tìm thấy tụ lại trên những mảnh xương chưa tan hết. Những chấm này thật hiếm hoi, không ai hiểu tại
sao lại có. Người Á Đông tin là chỉ ai có một đời sống thánh thiện, tốt
đẹp mới có những vệt son này lưu lại trên xương. Bổn phận của tôi là nhặt những mảnh xương này, thận trọng bỏ từng mảnh xương vào một cái máy
xay nhỏ và tán ra như bột để trộn lẫn vào phần tro than.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.