Mây trinh nguyên nằm nghiêng mái phố (2) Ngói âm dương biêng biếc rêu mùa Em dậy thì bằng những lần nhung nhớ Ta hoả mù qua câu nói dây dưa
Em dại lắm tại vì em xa lắm Thương yêu xưa đã biết phải những gì Lũ trai lớn bằng mấy lời hò hẹn Đám gái già qua những chuyến đong đưa
Và thuở ấy chuyện lũ gà cổ tích Trò ú tim thú vị đến không ngờ Ai có biết về sau viên ngói vỡ Mây lỡ thì vẫn sấp ngửa trong thơ.
(1) Câu chuyện cổ tích về những chú gà thời hiện đại đợc lưu truyền trong giới sinh viên. Chuyện rằng: gà trống đuổi theo gà mái. Gà mái vừa chạy vừa nghĩ mình chạy thế có nhanh quá không nhỉ. Gà trống thì nghĩ nếu không đuổi được cũng coi như là tập thể dục. Kết thúc (rất có hậu): chúng còn đuổi nhau đến tận bây giờ. (2) Phỏng theo một ý hoạ của cố hoạ sỹ Bùi Xuân Phái.
PHỐ CŨ- EM
Nhà phố cũ những hộp diêm xếp kiện Em thu đông mãi dựa dới hiên nhà Gác xép nhỏ, tang tang ghi ta rỏ Cột điện còm dây mắc mớ xuê xoa.
Khu phố cũ một bàn tay rối chỉ Em thênh thênh mặc cả nốt xuân thì Ta trốn nợ nhành mộc lan nghén nụ Hoá ra thành lỗi hẹn với xuân thi
Người bụi bặm hơn cả trang huyền tích Chuông đổ hồi Trúc viện xoã hoa râm Em quay tơ thoắt năm thêm u tịch Buồn xếp li trên ngực áo tứ tuần
Da dâu thẫm từ thuở môi mời tám Em qua tôi lễnh loãng những phen cười Cụ tú sót ngồi so ngâm gối hạc (1) Tôi trở về dan díu với riêng tôi
----------------- (1). Gối hạc: bài hát nói có 11 câu gọi là Đủ khổ, có trên 11 câu gọi là Dôi khổ. Những bài nhiều câu vừa dôi phách nam vừa dôi phách bắc, cách đặt câu khúc khuỷu lắt léo, gọi là Gối hạc.
HÀ NỘI- MƠ
Mơ một ngày đông Hà Nội nắng Phố vẫn mịt mù khói xăng thơm Ta e ấp qua nhau mười bảy tuổi Nghe nôn nao như lá rụng trong vườn
Mơ một ngày xưa lưa thưa sương Rong rêu nỗi nhớ nẩy xanh tường Em xinh nhoi nhói như là khát Ta hoá nõn nà mắt lương bương.
Thôi thì Hà Nội trong ta nhé! Nhành mi cong lắt léo phố phường Ta ở lại hanh hao chờ bạt gió Sẽ là gì khi đã chán phong sương? 1999
RÉT TRỘM
Lưỡi bàng đỏ liếm vị kem gió Bắc Em ưu tư tóc nhuộm môi Hàn Ta rét trộm làn da em mát Ủ lòng tay trà nóng khói đang tan.
Trong quán vắng hai người tìm cảm giác Nhộn nhạo cuối ngày cặn đáy ly Môi gió mùa rân rân em hát Đủ se lòng ta có mộng mơ chi.
Ta vẫn biết mộng mơ là lãng phí Hèn nhát là hạ giá chút tình si Em trắng buốt màu da Đức Mẹ Ta đóng băng trên thập- tự- yêu- vì.
Trà lạnh ngắt mười ngón tay khói thuốc Lá bàng đau tím phập mái rêu Tường lở vữa trơ tháng năm xếp gạch Nhiều đông sau Hà Nội vẫn rét đều. 20/10/2001 Trần Trọng Dương
Tôi không biết nói thế nào về nỗi buồn /
Dưới từng lỗ chân lông có một đàn kiến đói /
Ăn ăn ăn /
thân xác tôi tê mỏi /
Chiếc linh hồn đau nhói giữa cơn mê /
Đã từ lâu tôi có một thói quen xấu, khi đọc thơ trí não tôi tự động phân loại rành rọt. Một: loại thi ca gây cho mình cảm hứng. Hai: loại không gây cảm hứng nếu không muốn nói làm mình mất hứng. Vậy mà lật tới lật lui, đọc đi đọc lại, tật xấu không nổi lên. Thay vào đó tôi thấy mình chăm chú lắng nghe. Tôi trở lại lần tay trên bìa sách, khoảng trắng với những vân vạch to nhỏ ngắn dài của biểu đồ tần số như phát lên một âm thanh vừa rè đục vừa trong vắt. Ở một nơi chừng như trống rỗng trắng xóa, ý tưởng mọc lên giữa âm thanh nhiễu loạn. Và bài Radio mùa hè tiếp tục văng vẳng
Ve, loài côn trùng quen thuộc với tôi từ tấm bé, nhưng vì sao lại gọi là ve sầu thì tôi không rõ lắm. Mãi sau này biết sầu, mới dần dà nhận ra (!)
Ngày xưa rất xưa, thời dân làng chỉ nhận tin qua giọng loa vang vang sau tiếng cốc cốc của mỏ làng vào rạng sáng hay lúc chiều sập tối, thủa tôi còn loăng quăng bám chéo áo ngoại ra vườn, tiếng ve đã in vào trí óc non nớt của tôi rồi.
Sóng ngàn năm viết tình sử yêu bờ /
Trăng tan trong đêm như tình yêu vào nhau là thế /
Phố em, xưa nức mùa cốm ngậy /
Tràn vào anh, những giọt yêu chưa cởi yếm /
những đồi sống và mùa đòng thiếu nữ /
... Ngọn gió hồn nhiên anh miết dở
Quang “bản phủ”, vốn là chánh án ở Toà án nhân dân huyện. Nhưng hình dáng bên ngoài, giống y như nhân vật Bao Thanh Thiên bên tàu trong bộ phim truyền hình nhiều tập chiếu trên đài. Tối hôm trước xem phim, sáng hôm sau đến toà, từ bị can, đương sự đến nhân viên, thư ký toà…giật mình thon thót, nhìn lên ghế chánh án, cứ như thấy ông Bao Chửng ngồi trên thật. Cũng tai to mặt lớn đen sì.
Ầu ơ ru lại ầu ơ /
Mẹ tôi gánh nước trăng mờ bến sông /
Chưa khôn mẹ đã theo chồng /
Chốn quê mẹ gửi bụi hồng níu chân /
Dây trầu non nhánh ngoài sân /
Mẹ theo cha bước duyên trần từ đây /
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.