- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Hứa Hẹn Núi

07 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 112605)

* Một người đứng trên đỉnh núi lửa

Hét ầm về dân tộc?

 

đúc lòng thú dữ. Tôi ngậm ngày

giọt vuông ứa nóng vạn độ / cắt nhìn dân tộc móc nhau đu đưa

tuần hoàn não bộ xưng mẹ toàn cầu

ngôi nhà nổ tách từng cái miệng linh vị bay đến đỉnh cao

tôi bốc câu chú giải nguyền rủa vi trùng tỉa giờ hối hả say.

 

Núi cổ nhọn chẻ bào hình hạt sao xanh

sáng mắt bắt tôi căng thở quả tim nhọn dần

thêu dấu hoa tay ép vòng ngực cao chồi hóa con số cháy

Hai bàn tay núp lửa cầu siêu

Bủa hàng ký tự toán học cho bào thai vô hình đẻ vị thần núi

Tôi xác cây vút trời thẳng nhập linh hồn thức

 

Chúng ta nạn nhân phiêu diệt đi bằng chân dép lá

Tôi đếm mặt nạ bùn xã hội Việt khởi thủy hẹp bó mọi nơi

Bởi dân trì đau tim nuốt lòng dân chủ ý nghĩ về đàn bò xanh ngặm cỏ

tư tưởng tôi nhìn vụng trộm thời gian trước sau

đốt lửa trưng cầu tự do. Hay hang mắt đỏ bầy thủ lĩnh

đứng vững nơi cao bất lực uốn lưỡi

tập đọc âm dáng mặt sư tử già xây tâm sáu cạnh.

 

Tôi ý thức rồi hành lang phận núi bất ổn

Nổi loạn quyền dân chủ bằng mùa động đất

soi phía dưới từng lớp lông lá năng lượng

Núi dồi dào phun nóng dòng kinh nguyệt.

 

sẽ lặn

Lặng khẽ mật tôi đọc chú rung dọc khớp xương. Sau lưng dân tộc.

Tôi ủ bóng yên mình với vì sao chín

 

Tôi ám tiếng chó tru dai ám vùng đất chuyển động vì giận dữ

Éo lên mái mèo đen dạ mùa thác dục

Bới chân lý khóc ứng chúng mình chia ra giới hạn chia cắt

hình tam giác bay lên năm cây que đỏ hoe

Núi nghiệm chính mình đường đi thẳng của Núi

 Núi biết mình là đám lá âm hộ nở sinh màu búp sen lùa

dáng thiếu nữ khỏa thân mùa nhấp nhô với sợi dây lửa

Đất nước đợi dương vật đốm sinh.

 

Tôi mảnh vỡ cho niềm dũng cảm theo hình giấy

Bức tường điểm nối tam giác đi vòng khắp năm châu

câu thơ ốm quát bồng giấc mơ tôi lực tình người rượt đuổi

Tôi nhảy bất lực tuổi trẻ tôi trắng phết từng màu

 thấy mọi điều thối tha:

dương vật và âm hộ to cao khắc âm dương buổi bình minh trốn tìm?

tuyên ngôn nơi bình yên. Tôi có cánh gió bay không sợ núi giận

Ngay bây giờ: Tôi không ý thức tôn giáo

Chỉ tôn chỉ đôi cánh núi uống dòng sữa tuyến vú núi trào lửa 

nhân duyên sự khai sinh.

 

Huỳnh Lê Nhật Tấn

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33507)
D ưới đây là bài “Trần Vũ: mỗi con người trưởng thành mang trong mình một tín ngưỡng văn chương” của Da Màu phỏng vấn nhà văn Trần Vũ. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Da Màu.” TCHL
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33526)
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30839)
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30579)
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi “ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói những cái thớt và những đứa liếm thớt H không chịu được mùi không phải của người”
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30788)
T hấp thoáng tháng tư rưng rưng mùa hạ cũ Mùa xưa qua đây Tuổi trẻ hồng như màu mực đỏ Đêm đốt rừng gió xiết cổ tình ca
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31249)
« C hiến tranh là sự tiếp nối chính trị bằng những phương tiện khác» . Câu văn trứ danh này của Clausewitz, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng nghe qua. Nó xác lập sự phụ thuộc của quân sự vào chính trị. Từ khi có những tập hợp người gọi là thành quốc hay quốc gia, người ta không làm chiến tranh đơn thuần nhằm chém giết lẫn nhau, mà để giành lấy quyền định đoạt số phận của một cộng đồng. Và kẻ tham chiến có thể thua hàng trăm trận đánh, miễn là thắng trận cuối cùng, nếu sau đó nó mang lại quyền quyết định về việc tổ chức chính quyền trên một lãnh thổ.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31923)
T ình trạng dịch thuật hiện nay ở Việt Nam đang ở mức cần phải báo động. Radio RFI đã dành nhiều chương trình cho những buổi nói chuyện với nhiều dịch giả trong và ngoài nước về vấn đề này. Sau Hoàng Hưng, Phạm Xuân Nguyên là những nhận định có phần nghiêm khắc của dịch giả Trần Thiện-Đạo đã sống ở Paris trên nửa thế kỷ. Trước 30-04-1975, Trần Thiện-Đạo cộng tác với các báoVăn, Tân Văn, Bách Khoa, Nghệ thuật... ở Sàigòn và hiện nay vẫn thường xuyên gửi bài in trên các sách báo văn học trong-ngoài nước. Ý kiến của Trần Thiện-Đạo sẽ như một liều thuốc đắng, may ra giã được một số tật cố hữu trong địa hạt dịch thuật của Việt Nam.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34132)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34973)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng, hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường, sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34206)
Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ, sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu. Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa, tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như giông, như bão.