PHÂN ƯU
Nhận được tin buồn
-----------------------------------------
Thơ Hoài Ziang Duy
CHỊ
Chị ạ mai nầy em mới khóc
Bởi lòng đau đâu viết nổi câu nào
Chỉ thấy chia xa trời cô độc
Chôn hết một đời thương nhớ nhau
Năm xưa con nước thời thơ ấu
Chị trải lòng son một khoảng không
Theo áng mây trôi chim vẫn đậu
Đâu phải sang sông mới nặng lòng
Em nhớ mỗi lần qua hẻm nhỏ
Chị đứng, chị ngồi, đưa đón trông
Đâu khác tuổi thơ em đứng đợi
Bâng khuâng nhân nghĩa chảy xuôi giòng
Em về sống lại nơi cảnh cũ
Chỗ trú bây giờ lạnh bóng câu
Thôi thế là thôi tình ấp ủ
Vỡ bóng trăng tan rụng xuống cầu
Ở chốn đi về theo cát bụi
Tưởng chừng chị ngủ giấc chiêm bao
Trần gian thao thức đêm chờ sáng
Đợi tiếng chân khua đón chị vào
Chị ạ bây giờ em mới khóc
Chị khóc dùm em sông nước trôi
Như thể đùm nhau tình khổ nhọc
Một nén hương thơm lạnh chỗ ngồi
HOÀI ZIANG DUY
CHUNG MỘT NỖI NIỀM
Anh viết cho em bài thơ viết ngược
Bởi đời đâu như nước chảy xuôi dòng
Năm có qua, ngày thời như chiếc lá
Buồn nào hơn cô độc buổi tàn đông
Ta yêu em, một thời yêu khổ nhọc
Ở một đời chăn gối chiến tranh qua
Khi ngó lại mối duyên tình tơ tóc
Làm sao quên tuổi nhỏ ở quê nhà
Em áo trắng, màu sân trường nhạt nắng
Hồn trinh nguyên phượng nở nụ hôn đầu
Lúc ngây thơ trốn tình chưa kịp bắt
Buồn chi theo mưa nắng bước qua cầu
Ai dan díu một muà xuân nhẹ bước
Yêu là thương cho lấy phút cận kề
Một cánh hoa một mùi hương buổi trước
Thời chiến chinh đâu chắc thấy người về
Rồi chiều nay gặp lại người năm cũ
Bạn và tôi chung áo trận phai màu
Phố thân quen hay chiến hào mưa lũ
Hát rong đời vơi lấy nỗi niềm đau
Tiếng anh ca như thể lời vô vọng
Buồn bâng khuâng nhen nhúm thấy lại mình
Ôm quá khứ trải dài không thấy bóng
Nói chi bằng, thà sống với lặng thinh
Khi biết qua, nhận ra người trước mặt
Có thấy gì, ngoài một buổi tàn binh
Thân ở lại phận hèn theo đôi mắt
Đổi lời ca, mù sống với ân tình
Bạn hỏi thăm mối tình em chân thật
Tôi ngại ngùng, về cuộc chiến buông trôi
Nhắc về em một chân trời xa mất
Ngậm ngùi thương tình lỡ ở cuối đời
Anh nói lấy cùng tôi
Chừng như lời uất nghẹn
Ba mươi năm nhìn lại
Một phận đời đã luống
Chia dùm nửa vầng trăng
Cho những người nằm xuống
Đôi khi chợt nhớ thời xưa cũ
Một chiến trường xưa nay đã xa
Một cõi buồn chung như mất hút
Sao nghe đau xót dấu lệ nhòa
HOÀI ZIANG DUY
THÁNG TƯ CÒN CÓ NỖI BUỒN
Buồn dùm tôi mỗi năm một tháng tư
Tháng tư đau cả một miền đất nước
Máu xương khô vất bên đường xuôi ngược
Hành phương Nam tang trắng quấn xuôi dòng
Tiếng kêu thương tựa sóng gầm biển động
Núi rừng sâu mưa mất hút lạc loài
Súng tay buông, lòng còn như níu lại
Ngóng bên trời cùng khắp những oan khiên
Nửa miếng cơm dở chừng ta khấn nguyện
Hồn linh thiêng theo mấy ải đèo bồng
Nợ núi sông, đường còn xa trước mặt
Đời chỉ như hơi thở ngắn sau cùng
Đêm là đêm cầu giấc ngủ mông lung
Đêm như thể đổi ban ngày trận địa
Mắt trẻ thơ mở trừng theo tiếng pháo
Bao vong hồn vất vưỡng những vì sao
Đường giang sơn tô đậm nét máu đào
Ai chấm phá bức tranh màu ly tán?
Những đóa hoa nở trên đầu lửa đạn
Sao nguội lòng từng giọt chảy trăm năm ?
Đã lâu lắm một mùa tang sâu thẳm
Vọng bên lòng buồn cố xứ quẩn quanh
Người là Em? Những mồ hoang cô quạnh
Biết tìm đâu mẩu đất máu tạ từ
Nhớ dùm tôi mỗi năm một tháng tư
Tháng tư đau mối tình ta vĩnh biệt
Đời phù vân, Anh làm mây thua thiệt
Thời Nam Mô, lòng lắng dựa trăng rằm
HOÀI ZIANG DUY
- Từ khóa :
- TCHL