thy an
MÁI ĐẦU BẰNG HỮU TÓC HOA RÂM
áng mây xanh rơi xuống bàn tay
cùng vệt nắng mặt trời
ngày đầu thu trở lạnh
mưa rơi trên phố
trên những mái đầu bằng hữu
tóc hoa râm
nụ cười che giấu
nỗi bình yên khát khao thăm thẳm
những chiếc ly mỉm cười
đợi ngón tay run run trân quý
lời hứa tình yêu
chai rượu đỏ xế chiều
ngồi lại đây
nhắc lại trăm điều trần thế
trong căn phòng nhỏ nhìn xuống vườn hoa
những kỷ niệm một thời
làm đẹp khoảng đời viễn xứ
hãy lật từng trang sách cũ
vuốt ve nét chữ phai mờ
như những khúc đời lần lượt qua mau
cho đến khi nào
tất cả chúng ta trở thành họa sĩ, nhạc sĩ, văn thi sĩ
dải ngân hà sẽ hát cùng Trái Đất
và đưa chúng ta lên tận những ngôi sao
nhìn xuống những chiếc ghế bỏ trống vì bè bạn đã đi xa
ta sẽ nắm tay nhau thật chặt
vui với niềm vui chân thật
bởi hành trình chẳng còn dài
mà tóc đã trắng theo tháng năm
ngày đầu thu trở lạnh
mưa rơi trên thành phố
trên những mái đầu bằng hữu
tóc hoa râm…
thy an
* kỷ niệm tại gia 22/9/2021 gặp lại vài bạn già - tặng BQĐ-X.H, ĐQB-P, Đ.D. và M.A.
ĐÊM MÙA ĐÔNG KHÓ NGỦ
*
trên những trăn trở của đêm khó ngủ
âm binh hiện nguyên hình như những con cờ
có đủ tướng sĩ và quân thí
dàn trên tâm thức chênh vênh
như một trận chiến giả
chẳng biết ai bạn, ai thù
tiến, lùi, đi, ở
như người và em cũng tiến, lùi, đi, ở, trong ta
*
nằm trong chăn ấm
nghe bên kia rừng có tiếng chim kêu trốn lạnh
mùa đông chập chờn ma quái
những ẩn dụ văng vẳng bên tai
ngụ ngôn của thời đại sơn lên cờ xí
trát lên tượng đài với những anh hùng giả tạo
con lân múa ngoài phố
con rồng nhảy trong chợ
hình như lịch sử chuyển mình một cách bỡn cợt
trong gang tấc của những bàn tay bạo lực tham ngu
*
nhìn vào gương, thấy mặt dài ra
như những nhục nhã trải dài theo nhịp sống
quyển sách chẳng dày thêm theo thời gian
mớ tri thức bòng bong hiu hắt
chỉ thấy tay run run nắm những tượng hình
đã một thời xưng tụng
như cuộc đời và trăm người nhân thế
đừng hỏi dòng sông tại sao buồn:
nước thật đen vì chở bao dơ bẩn
đừng hỏi cánh rừng tại sao khóc:
cây trụi lá vì chịu bao tàn phá
đừng hỏi tim người sao yên lặng:
nỗi vô cảm là nguồn an ủi cuối cùng
*
mùa đông hình như tình yêu tha thiết hơn
bên rìa thành phố
mới hôm qua thăm người bạn già
uống chai rượu đỏ từ lâu trong xó kẹt
có điều gì hối tiếc kể cho nhau
hay chỉ ngồi im nghe tiếng dương cầm
mông lung chuyện cổ tích một thời xa lắm
*
đêm mùa đông
có những chiêm bao khó ngủ
*
đêm trở về, khó ngủ trầm ngâm
ánh đèn khuya âm thầm
không đủ soi sáng chồng sách
cạnh khung ảnh những người thân quen đã mất
que diêm nhóm lửa sớm tàn
như trăng sao trời khuya
sống theo chu kỳ của đêm
chiếu lên những tượng thần huyễn ảo và tráo trở
những âm binh mặt dài
trét bằng nỗi nhục mất giang sơn
hát ca bên xác thân đồng loại…
*
có khi nào mùa đông
tay ta sẽ dài ra nắm lấy ước mơ ?
con đò mang khách sang sông
chiếc xe chở củi về rừng
chỉ một lần thôi cũng đủ
để đêm khó ngủ trở thành dễ ngủ
với tiếng nhạc lòng rất nhỏ
đem về một nỗi bình yên
thật hiền và thật bao dung…
thy an
NHỮNG ĐỊNH HÌNH CHƯA RÕ
vượt đại dương xanh
con chim nhỏ dai sức bay về đồng bằng
ngậm viên ngọc từ sa mạc
trong trắng như thân người con gái
cuối khu vườn mùa thu lâng lâng
bên dòng sông có con cá nhỏ
bơi tung tăng niềm vui trẻ thơ
vẫy đuôi chào người ngư phủ già
một thoáng bình yên qua đó
tiếng ai nhỏ nhẹ hoang mang
đến bên nhau bằng lột trần của chữ
ngôn ngữ là phương tiện lặng câm nhất
để nói lời ẩn dụ trần gian
tình yêu không giới hạn
biên cương xóa hết trăm nỗi bất an
dưới tán lá êm đềm là câu chào hỏi
ngày có nắng xuyên qua mưa lạnh
đêm truyền âm bằng hơi thở trong lành
thổn thức theo tiếng hát tự do
ngâm nga mãi những tình ca mong đợi
rồi bàn tay vuốt ve khuôn mặt
ấm năm tháng trước thềm niên lão
thì thầm tiếng lá lao xao
tiếc nuối chi bóng hình song cửa
phác họa lâu mau tranh vẽ trăm màu
giây phút này là gang tấc trông về biển cả
đồi núi thật xa ru ngủ giấc mơ
những định hình chưa rõ ghi lên giấy
vọng âm của những lời kinh sâu thẳm
trôi theo ngũ uẩn mỗi bước chân rời…
thy an
- Từ khóa :
- THY AN