Huỳnh Liễu Ngạn
BA BÀI THƠ TỰ DO ĐỂ TẶNG MỘT NGƯỜI
MẬT KHẨU
ngồi đây, buổi chiều ngoài kia
có một chiếc lá bay đi
thấy hạt bụi cay
ngồi đây, trời mù
không suy/ không nghĩ
để tình yêu bày vẽ chỉ chỏ thầm thì
có ai đứng ở bãi đậu xe
tìm kiếm một đợi chờ thất lạc
thở hắt hơi
tiếng gió u hoài ở lại
ngoài kia, chiều hết lá
đêm đi tới tận cùng
có ai treo áo trên cành cây
bay mùi dầu xanh con ó
em bệnh
sao có tiếng ho
và cánh cửa chưa khép ngoài hư vô
cánh cửa mở đã hai tuần lễ
vẫn biệt tăm sợi tóc
màu vôi tường đứng dựa
vàng như mơ
buổi chiều sững sờ ôm mặt nhớ
mây ngàn mây
em bỏ mùa thu chuyển hóa
đổ mưa
cơn mưa đau mới dậy
xanh rờn
ngoài bất tận trời cao
sự chuyển động
trên bàn phím
làm tay em nhức mỏi
đan kết lại trang nhà
không kết nối
ngày đã cũ
em già đi
và chết giữa hoàng hôn
đúng một trăm năm sau
khi mặt đất không dùng điện thoại
để gọi
chỉ còn một mật khẩu cuối cùng
anh & em
chúng ta sẽ tìm lại được nhau
ngoài hành tinh khác.
16.7.2021
CHIẾN TUYẾN
lịch sử nhiều khi cũng thủy chung như máu
đã phân chia nỗi ám ảnh tận cùng
khi bên kia căn nhà có hầm tránh đạn
và tiếng còi báo động
xô đẩy màng đêm vào họng súng
em đi tìm anh
làm tình yêu giữa thời bình
không sao
anh hiểu
sau cánh cửa một lũ người nhốn nháo
lương khô của hạm đội 7
trôi lềnh bềnh giữa biển
mẹ anh chửi lên trời
tiếng ầm vang pháo kích
anh về cầm tay mẹ
nước mắt không thể chảy mãi được
vẫn còn tiếng là hét
nửa đêm đạn bay vào đầu
em thơ khóc
rúc vào nách
mẹ phơi vú cho con khát sửa
chiến tranh ở ngoài biên giới
chiến tranh ở trên rừng trên núi
không ở ngực mẹ
đừng sợ cơn cuồng điên dã thú
khi hỏa châu soi sáng
con cứ lớn
làm chứng nhân cho mặt trời
để lịch sử khỏi nỗi loạn
và thay tên
cách mạng xuống lên
rồi cũng đâu vào đấy
chỉ mình em thay da đổi thịt
nỗi dại khờ bưng mặt khóc
thời đại của 5 G
rồi cành hoa già đi
em chết khô giữa mùa dịch bùng phát
anh về
ngồi nghe lịch sử thở than
sao muộn thế
không cầm tay em
để kết thúc chiến tuyến
mà từ lâu
nỗi hãnh diện thay trời
làm mưa.
13.7.2021
TÔ MÔI CHO NÀNG
khi ngoài cánh cửa
có tiếng chim sẻ liếp chiếp
đánh thức ngọn cỏ ngủ mê
một ngày cũng không
nhiều bận bịu
đi tưới cây
xong
hái mớ rau ngoài vườn
làm một vài câu thơ
rồi sực nhớ
chưa nhắn cho em một lời yêu
hỏi em có ngủ được không
ngoan và cứ nũng nịu
rồi mơ có một ngày
ngồi bên em
tô hồng một làn môi ướt
thật ướt
ướt & mọng & nồng nàn
mới nghĩ thôi
đã thấy tay chân líu nhíu vụng về
chà, thật vô dụng
bao lâu nữa thì khu vườn
sẽ thu dọn lại
đón chờ mùa đông lạnh lẽo
tuyết/ gió và...mây thật thấp
và xám xịt và mưa
có cánh chim nào bay ngang trời
rớt lại một tiếng kêu lẻ bầy
như em
rồi cũng âm thầm bỏ đi
mất tích
giữa đời tôi
sẽ không tìm lại được nữa
giữ chút ấm cho k cho k cho k
hai cánh tay tôi mỏi nhừ.
29.6.2021
HUỲNH LIỄU NGẠN
- Từ khóa :
- Huỳnh Liễu Ngạn