Đêm tháng tư
Giờ này
Đâu còn quán cà phê nào mở cửa
Những con đường có lệnh giới nghiêm
Chợt nhớ đã nhiều lần thất hứa
Có cái gì bật dậy để ... rồi im
Giờ này em biết anh còn thức
Nhìn sang trang vẫn thấy sáng đèn
Những ngón tay em đã thôi rạo rực
Có cái gì im lặng cũng .. thành quen
Cởi toang lòng giữa tháng tư nóng bức
Thèm ly cà phê ngọt đắng bao dung
Giờ này còn quán nào mở cửa
Những chỗ ngồi lang chạ ở sau lưng.?
Dơi đập cánh bên ngoài thềm gió
Nỗi buồn vỡ từng mảnh vào đêm
Cả giấc mơ dối gian từ dạo nọ
Có cái gì khơi dậy để rồi... quên
Nguyễn thị Bạch Vân
Chiều tôi ngồi chải tóc
Chiều tôi ngồi chải tóc mây
Có bao nhiêu sợi đã gầy ước mơ
Tôi ngồi nhặt nhạnh tóc xơ
Có bao nhiêu sợi theo thơ về trời ?
Cái ngày tôi phải lòng người
Trăm ngàn sợi tóc bỏ đời mà đi
Vuốt ve từ buổi xuân thì
Giờ đây theo cánh chim di về ngàn
Tôi ngồi chải những mùa sang
Vẫn không suông nổi phụng loan với người
Đêm khan một tiếng ru hời
Hai mươi năm lỡ để đời không yên
Chiều tôi chải tóc ngoài hiên
Có tầng mây trắng rơi nghiêng mái đầu
Tôi ngồi nhặt lại tóc sâu
Hai mươi năm lỡ để sầu không nguôi
Tôi ngồi chải tóc cho tôi
Nguyễn thị Bạch Vân
Trưa ngồi chờ xe ở Tú Xương
Trưa tôi ngồi ở lề đường
Nhìn người ta với phố phường lao xao
Bàn tay dan díu ngọt ngào
Đôi bàn chân đã lạc nhau trên đường
Tôi ngồi đây cũng bình thường
Chỗ ngồi cùng với nỗi buồn rất quen
Nghe ai gọi một tiếng em
Có trăm gương mặt người xen với người
Tôi ngồi bệt xuống cuộc đời
Nghe chừng có nỗi ngậm ngùi chung quanh
Gọi người một tiếng thất thanh
Hồn trưa nắng quái tôi thành lạc tôi
Nguyễn thị Bạch Vân
Buổi trưa nằm nhớ lan man
Bây giờ là tháng tư
Mưa cũng sắp vào mùa
Tôi bày ra mâm rượu
Gọi hồn phách người xưa
Tôi phơi chiếu phơi chăn
Ngoài kia trời đang nắng
Nhỡ mưa tạt gió lùa
Mình cầm lòng không đặng
Trời cũng sắp vào mưa
Tôi bày ra mâm rượu
Đốt mấy bài thơ tay
Gọi hồn người năm cũ
Nguyễn thị Bạch Vân