THƯƠNG CAY MẮT NHỮNG NGÀY SAU CẠN LÒNG
cạn ngày cạn tháng cạn năm
dõi về đâu cũng nghe nhầm lối đi
góc nào tối góc nào khuya
vẫn e không đủ chắn che phận mòn!
nhạt rồi, lại cứ nhạt hơn
lòng sương đã thấu lời sương lạnh lùng
xoá bôi bôi xoá âm thầm
thương cay mắt thuở ta lầm chính ta!
ngỡ mình nhân nghĩa, hoá ra
bạc từ kiếp trước bạc qua kiếp này
xoá bôi bôi xoá... phai đời
câu thơ ngày cũ như lời mộng du!
chân trời xạm khói từ lâu
thương cay mắt những ngày sau cạn lòng.
Đinh Thị Thu Vân
C Á N H C H I M G Ầ Y M Ắ C CẠ N
trái tim tôi ơi... sao chênh chao quá đỗi
muôn nhịp tơ chùng, muôn nhịp tơ rơi
muôn nhịp rưng rưng như chực vỡ ra rồi
muôn nhịp mảnh... chiều ơi, tôi chết mất...
thêm bước nữa thôi, là sang bờ mơ ước
khát khao này lay lắt một đời tôi!
thêm bước nữa... trao đi niềm yếu ớt
sẽ không còn phai úa một làn môi
cuồn cuộn gió... xa xanh nhìn tôi trách
tình yêu ơi sao cứ phải im lời
cuồn cuộn mắt... sao tôi không thể nói:
em đã đợi anh mà, run rẩy những tinh khôi!
em đã đợi anh mà, giữa lầm lỡ, nổi trôi
bao ảo vọng buồn tan như bọt sóng
em đã đợi và chính em làm hỏng
trọn chuỗi ngày xa khuất dấu chân mong!
trọn chuỗi ngày xa khuất dấu chân thương
em làm hỏng đời em, khi anh chưa kịp tới
để chiều nay, chiều mai... dẫu muôn yêu nghìn gọi
em như cánh chim gầy mắc cạn giữa chơi vơi
em như cánh chim côi oan nghẹn nỗi câm lời...
Đinh Thị Thu Vân
TUỔI EM TUỔI TRẮNG...
em không mười sáu không mười tám
không cả đôi mươi... bởi lụy người
tuổi trôi lơ lửng theo mềm yếu
non cỗi nương nhờ anh mặn vơi!
non cỗi nương nhờ âu yếm soi
thoắt trăng rằm đấy, chợt ba mươi
em đem cược hết đời nông nổi
phó thác vào anh - tuổi trắng ngời!
hồn yêu dong ruổi thân chìm nổi
bạc mắt còn neo những hão huyền
non cỗi dập duềnh như sóng quyện
tuổi đổi theo người
theo nhớ quên...
Đinh Thị Thu Vân
BIẾT ĐÂU CÒN LÚC CÔ ĐƠN
anh ơi nắng gió quanh đời
em không chia được, thương rời rạc thương
chỉ là phơ phất lời suông
chỉ là như khói như sương lững lờ
em không chia được buồn xưa
những đêm thảng thốt, những mùa bão giông
tay anh em chẳng được cầm
bước chân ngày đó bận lầm lỡ trôi...
giờ thuyền không thể ra khơi
quẩn quanh cánh gió chiều ơi nao lòng
bốn bề biển bốn bề sông
bốn bề xô đẩy...em không cách gì !
không đành bèo bọt trôi đi
lòng em gối trúc mành mây giữ gìn
xa xôi anh dẫu vô tình
biết đâu còn lúc quay nhìn xốn xang...
biết đâu còn lúc cô đơn
đôi ba phút nhớ...mà san sớt về!
Đinh Thị Thu Vân
- Từ khóa :
- ĐINH THỊ THU VÂN