LTS: Những ngày cuối năm, nhận được những bài thơ của Đỗ Tấn Đạt. Thơ Đạt buồn như cơn mưa trên vùng biển quê hương. Mời quí bạn đọc và văn hữu đi vào thế giới thơ của ĐỖ TẤN ĐẠT.
Tạp Chí Hợp Lưu
ĐỐI THOẠI
Buổi chiều ngồi ở Sơn Chà, Nam Ô
V nói với tôi về những quả đồi trọc không mọc được mầm xanh
tiếng Voọc đụng chân người
hay những làng chài không còn bám biển
V là một kiến trúc sư
anh vẽ được những dự án lớn
duy nhất một lần
V nói V không thể quy hoạch được nỗi buồn
những nỗi buồn mang tên xứ sở
V nói với tôi về sự phá vỡ kiến trúc
của một lợi ích nhóm
hôm qua những bè bạn tôi uống rượu
A là một họa sĩ không chuyên
đã say trên bức tranh có mặt trời màu đen
tôi cùng V đã ói trong thị trấn của nỗi buồn
buổi chiều chúng tôi ngồi ở đất nước mình
trên ngọn cây tù mù đã cụt những cành lá
loài chim kêu và bay đi trong giọng khàn thế kỷ
chiều đỏ mắt sóng
V dẫn tôi đi dọc bờ cát dài
trên những cánh buồm rát gió
vi vút tiếng kêu ngực tàu đang vỡ
những Gạc Ma trào dâng máu biển
những linh hồn còn bơi ba mươi năm
chưa mỏi cánh tay thuyền?
chúng tôi trở về thành phố
dự buổi tuyên án của loài cá
trong lời sơ thẩm như điếu văn của đại dương
giọt nước mắt ngư phủ
vừa rơi xuống đêm sâu
A trở lại và hoàn thiện bức tranh còn dang dở
mùi hôi tanh sau một trận bán dâm trái phép
ai đó đã tự sướng trước mặt đồng loại
sau tòa biệt phủ
huyệt mộ đầu tiên xây từ những viên gạch vỡ
bắt đầu...
đêm ấy tôi A và V đã say.một cơn say từ ba miền bắc trung nam
vài tiếng rao niềm tin hiếm hoi còn rơi chậm theo giọt đèn cầy
trong bức tranh nham nhỡ A đã quệt vào đâu đó
những Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc...
những cơn sóng từ phương bắc đang xâm thực đất liền
A khóc
V khóc
tôi khóc
buổi sáng trước khi mặt trời mọc
chúng tôi kịp thấy vài người nuôi dê
vừa dắt hổ về đồi mình...
Đỗ Tấn Đạt
ÂM THANH MÁI CHÈO NGÀY BIỂN ĐỘNG
người đàn ông neo nỗi buồn trùng biển
từng đàn cá chết trắng triền khơi
từng giấc mơ ngụp lặn dưới hàng phi lao
cá hay nước mắm chứ không phải loại âm thanh nào khác
đã mặn vào nỗi đau chợ búa người đàn bà
formosa- vũng áng
bệnh Việt nam- bác sĩ quốc tế
con tôi cần ăn- không phải thuốc ngoại
con tôi cần tắm biển- không phải thuốc ngoại
hôm qua
lũ trẻ ra sân trường tè bậy
vô ý thức và bị bắt tường trình
thầy giáo chứ không phải nhà chức trách vỗ vào mông thằng nhỏ
mày về đi, hạnh kiểm yếu, cho nghỉ học- không phép
bữa cơm chiều không có cá
lũ trẻ bỏ nhà và ra ao tắm
bùn non đặc quánh
biển xanh nào bao dung?
những con sóng vẫn vỗ vào bờ
những đàn cá vẫn tấp vào bờ
những mắc lưới trôi dạt
nụ cười trôi dạt
nước mắt trôi dạt
cá chết do nhiễu thanh?
người chết do nhiễu thanh?
cầm mái chèo khua mây
những ngày biển động
mai ba viết giấy phép cho con…
Đỗ Tấn Đạt
GỞI CON VỀ NGOẠI
Gửi con về ngoại
Đường cơm áo
Dông thẳng vách nghèo
Rách toạc âu lo…
Chiều son phấn
Em không đòi ăn diện
Tôi tẩy trang
Tóc trắng nửa mùa…
Đêm em khóc
Nước mắt chưa vo gạo
Đã cháy khê yêu niềm.
Khen khét phả sau lưng…
Ngần ngại vần thơ nhét muối
Ủ chín lòng con
Câu chữ suy sụp
Trượt trên dốc cơ hàn…
Tiễn con về ngoại
Chiều nghẹn khói
Mơ hồ niềm riêng
Treo ngược thằng tôi…
Đỗ Tấn Đạt
VỀ
Anh phải về thôi em ạ
Về cày xới lại mảnh hồn khô cạn
Đã lâu rồi không thấm nổi một giọt sương
Anh sẽ về thôi em ạ
Về vun vén lại luống thơ còm cõi…
Đã lâu rồi chẳng có một vần xanh.
Anh sẽ về, về thôi em ạ
Về ươm lại những mầm non chưa mọc
Mà mặt trời đã khuất sau những tán cây to
Anh sẽ về dẫu còn đó những cơn ho
Vẫn sặc sụa tiếng cười trong lồng ngực
Hay những đêm dài con ngươi đen thao thức…
Cũng chẳng vì đâu
Thơ hay thế giới không màu
Anh sẽ về cạn bớt những nỗi đau
Mà đời đã kéo sầu vào trong bóng tối
Để một lần ta ở mãi trong nhau
Khi ….đèn dầu chợt tắt.
ĐỖ TẤN ĐẠT
- Từ khóa :
- ĐỖ TẤN ĐẠT