Giọt lệ cung đàn
Đôi mắt giận dẫu vô cùng…Không lệ
Tình đấy ư
Duyên kiếp đấy ư
Mây với nước trước sau sao tỏ
Chỉ biết yêu mà không thể diễn từ
Mây vào tóc để thêm buồn tuổi Trịnh
Trăm năm như con tàu vừa cập bến đã ra đi
Không hẹn đến chia ly cũng đến
Đã thu đâu mà hết xuân thì
Chiều tiễn anh như chiều tiễn nắng
Nắng vẫn chờ sau liếp hoàng hôn
Sông không chảy để lòng lưu bóng nắng
Và nỗi đau cũng đã hoá tâm hồn
Phượng không rơi mùa hạ không buồn
Cúc không úa thu đâu vàng võ thế
Buông nhịp cuối tiếng đàn thành giọt lệ
Khóc trăm năm đâu chỉ nhân tình
Đã hoá mây về với cội nguồn
Đã cát bụi từ thân cát bụi
Không là núi mà vẫn cao như núi
Để lại sau mình những tình khúc không tên
PHAN THÀNH MINH
Biển tình
Tình như rượu ngả nghiêng tôi
Dẫu say se sẽ thì đời vẫn cay
Chưa già chưa chắc đã may
Nụ chưa đầy áo
Áo bay xa rồi
Biển như lụa khoác hồn tôi
Nông sâu nào biết ai ơi…nổi chìm
Nghiêng trời nghiêng nước là em
Đầy lòng sao sáng mà đêm vẫn mù
Theo làm sao được câu ru
Để xem lá nối vào thu mà buồn
Đêm nghiêng sao rải khắp rừng
Ngực trăng sóng soải núi mừng hào hoa
Lâu rồi chưa dám nói ra
Tình như môi rượu càng xa càng nồng
Ước mình như suối như sông
Chưa đi đến biển thì không chịu già
PHAN THÀNH MINH
Cháu về tìm lại lời ru
Về quê ngoại không tìm thấy ngoại
Đêm đỉnh trời sao đậu sao sa
Buồn nâng rượu chạm ly với núi
Đặc cả lòng đêm nỗi nhớ bà
Tìm đâu được tiếng cười thơ ấu
Dáo dác đường quê xanh mắt tre
Nghe gió đưa nôi chùm quả chín
Kéo lê chân lá ngỡ bà về
Hương ước như còn như đã tan
Lấp loáng tình quê lấp loáng làng
Ngọt nếp thơm chè chia khắp xóm
Tay bùn chân lấm trả gian nan
Chạnh thương lau lách vì xanh núi
Vừa phất cờ lên đã bạc đầu
Chưa chạm nước mà lòng đầy nước
Thuyền ơi thuyền với vọng chi cao
Về quê ngoại không tìm thấy ngoại
Bỗng dưng thương sông đã cạn dòng
Xin bụi đất sau còn gặp lại
Giữ giùm tôi nhé những màu chân
PHAN THÀNH MINH
- Từ khóa :
- PHAN THÀNH MINH