Muối sẽ tan và tóc sẽ bạc
Này em nhan sắc sẽ phai tàn
Chớp mắt xem đi lòng sẽ khác
Cây lá nhìn nhau rụng bạt ngàn.
Tình ta như thể là sương cỏ
Bỗng chốc rơi vèo không tiếc thương
Thân vẫn là thân vô xứ
Nắm đất sinh sôi đến dị thường.
Ta vẫn ngồi đây đong cát bụi
Buồn vui thưa thớt tiếng dương cầm
Ta vẫn ngồi đây bên chân núi
Thì thầm kể lể chuyện ngàn năm.
Có phải mùa xuân hay mùa hạ
Đã về gõ cửa một đêm mưa
Chứng tâm con nước tràn vô ngã
Vạn pháp lung linh nghĩa thượng thừa.
Ta về phơi áo trăng mười sáu
Vỗ sóng nghe rền cả núi sông
Thả chiếc bè không trôi vô đạo
Tự tại ngồi xem nước lớn ròng.
Lý Thừa Nghiệp
SẮC TÂM
Tràng giang tiếng bấc tiếng chì
Trăm năm gió mái thầm thì nắng mưa
Cầm bằng bèo bọt đẩy đưa
Phận đời muối mặn nhặt thưa lưới trời
Sợi tằm sợi tóc sợi tơ
Cháy lên, tấc dạ ngời ngời sắc tâm.
Lý Thừa Nghiệp
HƯƠNG BÔNG BƯỞI
Cứ nhồi máu, cứ điên đảo
Thuyền cứ trôi lạ bến xa bờ
Lớp lớp vòng quanh con mắt bão
Con người cứ thế, cứ lô nhô.
Cứ nhỏ xuống lung linh từng giọt
Giọt mặn nồng và giọt chua cay
Chút ấm áp đã vù bay phiêu bạt
Sao ngồi đây tự trói tự lưu đày.
Về đây em, hẹn chiều lên thắp lửa
Bên hiên trời biển trắng mù sương
Khép cánh cửa và hẹn thêm dăm bữa
Mình lên đồi đón gió thanh lương.
Gió sẽ thổi vô biên vô xứ
Đường chim bay in dấu phương nào
Thì cứ thả dập dìu hương bông bưởi
Trôi lan tràn, thơm tận những đời sau.
Lý Thừa Nghiệp
NGỌN NÚI
Bỏ bùa ngọn núi đang lên
Là tâm cảnh đó, là đền miếu xưa
Lật trang sách, gió đương lùa
Rừng thiêng lau sậy đương mùa trổ bông
Thấy gì, em thấy gì không
Lũ ong say mật, đánh vòng ngửa nghiêng.
Lý Thừa Nghiệp
GIÓ BÊN SÔNG
Nhớ gì ngọn gió bên sông
Lòng tôi lau sậy trổ bông tình cờ
Lá rơm xếp một chổ ngồi
Chờ nghe vạn tướng qua bờ bên kia
Cuốn lên đất đá bề bề
Chừng như lũ sáo đã về đêm qua.
Lý Thừa Nghiệp