AI NGOÀI CỬA SỔ
Lưng chừng cao độ nào đấy trong đời
không dám nhìn ra ngoài
có người đã rơi, nàng nói
Phải nai nịt cẩn thận
vì ta treo thân lau kính tầng cao thời đại
ánh mắt trông phía đoàn tụ
mùa xuân
Những trinh nữ trắng rời bỏ thành phố theo người
cánh chim đã mang đi rất xa
bao đỉnh núi, vực sâu
sánh bước cùng gã trai thô kệch lắm tiền
Đeo bên mình trời cao đất rộng
sống chết không còn là những gợn sóng
trong lòng phố mãi ồn ào chen chút…
Nguyễn Đăng Khương
RƠI VÔ VỌNG
Gởi đính kèm niềm đam mê
người trả sự im lặng
dấu răng buốt nhức hợp thư số phận
Bế tắc với ung nhọt chế độ
bất tài vô dụng
bọn trẻ chửi và rủa
tưới tung quanh tàn
bão rớt không ngăn cản ai
thủ đô trên đường rơi
nơi chạm là vô vọng
chỉ vậy thôi
trái đất cũng lăn về phương ấy…
Nguyễn Đăng Khương
TƯỢNG
Thời háo hức mê say ư
con tim đui mù không bao giờ được dùng súng
ngắm vào cái quá khứ ngọt lịm
Trong phòng việc bừa bộn
mèo bị thiến cất tiếng hỏi ai ngồi đấy
gọi gì tôi ngang qua không thấu tỏ
Đây u ám đất trời hay lòng người
cái bức bối dựng tượng vàng ròng
cho mắt lão đầu sỏ
Trái đất quả trứng đẻ rớt
lấm láp máu me dần khô
bàn tay quê hương buồn đau nhoi nhói
Bao kỳ vọng bị băm nát
sụp lỡ ai cứu vãn
lúc này
mê say háo hức vào mùa?
Nguyễn Đăng Khương
ĐIỀU KHÔNG TRÔNG NGÓNG
Sợi dây duyên nợ ba sinh đứt lìa nhưng nàng nhan sắc
thông minh hơn người thường
không phân biệt
ngoại hình, nội tâm
muốn tận tường nhờ ai theo đuổi
Giống chuyến đi đến đắm mê
rụng rơi theo vạt cỏ
đất dưới chân không mong
sao lại chạm mặt
Là gì chỉ trái tim đầm phá của đại dương nhạt nhẽo
nước mắt người ấy tuôn rơi
điều tôi không trông ngóng…
Nguyễn Đăng Khương
NGÀY ĐẦU TIÊN HỒI HƯU
Tập dưỡng sinh từ đêm trước
sớm hôm nay số phận bánh xe
Lời thiên hạ ngọt ngào khen tặng
nay ông mất dạy rồi, khỏe chứ
bà hàng xóm nói
Nay ông anh mất dạy
thằng bạn nhậu nói
lúc tỉnh táo giữa trưa
Thật là mất dạy vô lương
chiều tối vợ luôn miệng cằn nhằn
căn nhà mưa dạt nốt.
Nguyễn Đăng Khương
BÊN MỘ PAUL CELAN
Từng mang tập thơ kính tặng thầy đã dạy mình môn văn
đặt lên bàn ông không cầm, chẳng nhìn cũng không nói
rồi người tất bật một tiệc rượu để đãi bạn bè ở cơ quan sở
Suốt buổi mắt tôi không rời tập thơ khốn khổ
may khi khuất mình tôi tiếp cận lấy lại tập thơ rồi chuồn thẳng
Rất nhiều năm tôi không dám nghĩ
luôn tránh mặt khi ông ấy xuất hiện
giờ đối với tôi dạy văn chương trên lớp chỉ lãnh lương và lãnh lương
Âm thầm tôi khóc bên mộ Paul Celan.
Nguyễn Đăng Khương
NGỌN CÂY CHẾ ĐỘ
Bóng nghiêng ngã lay lắt bên này bên kia
nhưng thân cây sẽ đổ lên thời đại khác
thật lòng
không hô hào
cái gì cũng dân
làm gì có bản chất
Chưa bao giờ cái chết rập rình con người đến thế
gã chuyên hốt xác nói
sau ly rượu
không ăn được thịt tôi ăn chay
tất cả là lừa dối bay tung
lá cờ mất gió
giả
chết tan xác là thật
Thôi thơ bỏ chú mầy mà làm vườn
may ra
còn cây
để hít thở ở thời đại khác
Nửa người chợp mắt muốn chuyển đổi phần số
giấc mê quẩy đạp bụng núi
không lay chuyển đời này
Chỉ điệp trùng rung lắt
thành quả tự động mất tích
trong huấn tập họ nói đến làm tình
giữa giang bạch thanh trăng
Đến tuổi không còn bạn
núi đè bẹp mọi quan hệ
thổn thức lưng khòm đi ẩn dật
Mùa đóng mong bán được mây
chuyến săn ăn vạ
tiếng cười từ khẩu súng
thú rừng treo mình trên cầu vồng
chờ đợi âu lo và sợ hãi
sấm sét gọi tên mình
bán cầu não sụp đền đài
dãy núi điệp trùng vô nghĩa
nói chung phải đốn và đào bới
tìm hình thù vầng sáng lí tưởng
rồi rút vào hang
tim lắt lay vết chém
Rồi nát dưới cổ xe ngựa
thịt xương tự tìm lại với nhau
được làm xác thân nguyên vẹn
tự đâu rêu không mọc
bầy ngựa hí vang quyền lực
sự thật mệt lã ai tin
lưỡi ta không nghiêm chỉnh trong cơn say
nhất là trước mấy nàng đổ vỡ
lời đầy "tiềm lực"
túi tiu nghỉu mây xa
Giọng mình tự chui vào chai
luận bàn im
mảnh vỡ thủy tinh
tự dính lại
ca từ cho tất cả
mặc mưa nắng tưới vào
quả lạ lùng
từng mảng thịt trả thời cuộc
hoảng loạn sau cơn lốc…
Nguyễn Đăng Khương
Bến Tre, 8/2018.
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG