Mới có gần một năm thôi mà lúc đó ông Adam đã chán bà Eva lắm rồi.
Có lẽ vì bà nói nhiều quá, ông chịu không nổi.
Hoặc có lẽ vì bà nói ít quá, ông cũng chịu không nổi.
Thế mới biết cái người đàn ông đầu tiên trên trái đất này cũng lộn-xộn, khó tính không khác gì con cháu của ông ta sau này.
Một hôm, ông Adam bỏ vào rừng đi chơi một mình, tìm trái cây lạ.
Tìm trái cây thôi chứ không tìm phở. Ông Adam biết vào thời bấy giờ làm gì có phở mà tìm. Ông vẫn ấm-ức mãi là trước đây đã không tặng thêm cho Chúa mấy cái xương sườn của mình.
Chiều tối ông vừa về đến nhà thì đã thấy vợ đứng đợi sẵn ở cửa hang. Bà Eva nhìn thấy một sợi tóc thật dài nằm vắt-vẻo trên vai chồng.
Bà chồm đến, chụp sợi tóc dí vào mặt ông -- không vào mặt ông thì vào mặt ai,"Ông trốn vợ đi chơi với ai?"
Ông Adam cười khinh-bỉ, "Chỉ có hai người trên trái đất này thôi. Tóc của bà đấy."
Bà Eva nhận ra tóc của mình. Nhưng vẫn còn hơi nghi-nghi. Nghi-ngờ là quyền bất-khả xâm-phạm đầu tiên của loài người, được bảo-vệ bởi chính người đang nghi-ngờ, bắt đầu từ bà Eva. Ôi! Women!
Ngày hôm sau, ông Adam lại vào rừng một mình tìm trái cây.
Buổi chiều bà Eva ra tận cổng "làng" đón chồng.
Bà chăm-chú soát thật cặn-kẽ trên người ông và lần này không tìm thấy được một sợi tóc nào trên người của chồng.
Lập tức bà Eva xoắn lấy cổ ông Adam và rít lên, nghe rõ ra giọng Hà-đông, "Giời ơi là giời! Hôm nay ông đi chơi với con mẹ trọc đầu nào?!?"
Một sự im-lặng thật nặng nề bao phủ trái đất sau đó. Hai vợ chồng không nói với nhau một tiếng: Ông Adam không nói được vì đang giận đến nghẹn họng. Còn bà Eva không nói được vì ông Adam đang bóp cổ bà.
Từ đó trong ngôn-ngữ của loài người có thêm một chữ mới: Vũ-phu.
Sau này Liên-hiệp-quốc dùng từ cụ-thể hơn: Domestic Violence.
Thế là "Valentine" là không có ông Adam!
"Violent-type" hợp với cá-tính của ông hơn.
Cũng may là ông sống vào thời ấy. Chứ vào thời này, mà ở Mỹ nữa thì có mà tù mọt gông.
Lê Xuân Cảnh
- Từ khóa :
- Lê Xuân Cảnh