Lữ Thị Mai- Hà Nội 9-2012
lúc ngày chưa rạng
chúng ta đã cùng mơ về những đám mây
giấu nước mắt im chìm dưới cỏ
những ngày nắng nôi dài quá
hơi thở của nhau đang lịm đi theo vết kiến tha mồi
ở góc tối khu vườn hoa huệ chuông bắt đầu thỉnh nguyện
hãy gối đầu tay em gối đầu tay em
hoa sấu rụng đau lâm râm ngõ nhỏ
đừng tin những câu thơ thiếu ngủ
khi đêm đêm chúng ta phải nương vào mộng mị để gặp nhau
hai đầu cầu xa lắc, đốm hoa cà tím tái trên chăn…
tất cả đều khiến em giật mình
chiếc bong bóng phập phồng mùa hạ
trong cơn mơ từng đám mây nhập cơn trở dạ
không sinh ra hạt mưa nào
chỉ có quầng sáng chói lóa rót đều trên thảm cỏ khô
lúc ấy ngày còn chưa rạng
Lữ Thị Mai
… [viết tiếp]
giữa hai ta chỉ còn dòng sông
thao thao chảy bên tháng ngày dài rộng
mưa phùn mặn đắng trên cao
thả xuống chiều nỗi buồn rất trống
làm sao mình tới bên nhau
bóng con đường đã âm thầm ứa lệ
bất chợt môi thề mong manh
bất chợt anh buồn như thế
giữa hai ta chỉ còn lạnh giá
mưa đổ bao lâu cho ướt lối em về
căn phòng nhỏ bốn vách tường rất lạnh
lạnh cả ánh nhìn xa xôi
anh đã đưa em chạm đến chân trời
rồi chúng ta lại bị đẩy sang một chân trời khác
chỉ biết nhìn nhau hoang mang
chỉ biết nhủ lòng câm lặng
kí ức ròng ròng tầm gai
ngàn trái đau chờ tay người đến hái
chân trời nào rồi cũng lại anh thôi
cũng vẫn là em đôi bàn tay bé nhỏ…
Lữ Thị Mai
trà hoa
chẳng có ấm trà nào cho lòng nhẹ dạ
bàn tay người hái sen xếp đầy hoa trên thuyền
là lúc trinh nguyên gieo mình xuống nước
vậy mà em vẫn ngồi ướp vào nhụy vàng sự cả tin mùa hạ
mặc mùi hương đang khước từ
sao càng lắm niềm thương Quảng Bá càng buồn
buồn hệt người bạn cũ
đêm đêm dốc chén không bên hồ nước đầy
duy chỉ còn bóng tối là sáng suốt
anh bảo nói khẽ thôi
đừng để nỗi băn khoăn khiến nhiều người tỉnh giấc
chỉ cần hai ta đắng chát dung tha cho nỗi ngọt lành
bạn bỏ đi rồi thì đợi người hàng xóm
hương tàn thoang thoảng vách ngăn
từng bước chân một đi không trở lại
mùa hoa này thuộc về đầm lầy
tanh nồng nuốt sâu thiên hương
chỉ còn ta trước trà
nguội ngắt nụ hôn bao năm chồng vợ
nguội ngắt tình bạn hàn vi
nguội ngắt khói nhang hàng xóm
được mấy lần nhìn nhau
được mấy lần tin nhau
mùa hạ giấu tàn hoa đáy chén
Lữ Thị Mai
...dòng cũ
vẫn là em phải không
đóa hồng trắng ngậm sương mù thổn thức
nơi này nắng vàng chói gắt
bộn bề từng cơn hoa mắt
sân ga chẳng có ngày đêm
lúc nào cũng mưng mưng mặt trời
ngột ngạt đón đưa ngột ngạt khóc cười
em bảo không buồn mà mắt ướt đấy thôi
là em chẳng thể là ai
trăm năm trọ lại nốt buồn
nằm u minh ngực trái
bờ môi anh chạm nhẹ lại dịu dàng hóa những chùm gai
ta gặp nhau mù mờ xưa cũ
khi con đường còn lấp lửng trên cao
em mơ mãi từng mầm cây bé nhỏ
để sự hiến dâng bỗng chốc hóa dư thừa
vẫn là em phải không
phố hóa rêu phong mà mùa thu dài quá
cây đàn lâu năm vọng về câu hát
mưa vẫn còn nốt lặng cuối trầm thinh
Lữ Thị Mai