THƠ NGUYÊN SA
Translated into English by Hương Cau CaoTân
10.1 ÁO LỤA HÀ ĐÔNG Nguyên Sa
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng.
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bày vội vã vào trong hồn mở cửa
Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.
Em không nói đã nghe lừng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại.
Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng.
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng.
10.1 A Dress Made Of Ha Dong Silk by Nguyên Sa
Translated into English by Hương Cau CaoTân
Walking under the severe Saigon sunshine, I suddenly feel the coolness
Because there you are, wearing the Ha Dong silk long dress
You know, I have been in love with that colour in a dress
Like my poems which still maintain the colour of silk in its whiteness.
I remember very clearly that you usually sit here with your short hair
And the autumn suddenly becomes very long, and long around there
My soul hurries to complete a beautiful sketch of your portrait
So to display it in the soul with its open gate.
To see you yesterday, to me it was a very happy, happy day
To see you again today, it becomes, for my soul, a double happiness day
My poems, as a student, would stack up themselves a mountain high
A touch of wine would they become of my dazed eyes.
I already hear the joyful melody without you open your mouth wide
Without you looking at me, I already see the opening blue sky
I have looked up into it with my eyes in complete loyalty
With your white hands, you have penetrated into my poems magnificently.
You come as suddenly as you go, I already know why
Just like it rains and it shines, but nobody knows why
But why did you go without saying something, if anything
Letting my calling becomes a sad call of poems echoing.
And I become upset, with dullness and daze in my eyes
Blaming my poems for not expressing clearly the reason why
After you have gone, words of repentance freeze on my lips
The burden of time on my shoulder becomes so heavy, unable to lift.
Where are you now, my beautiful autumn with short hair
Please carefully keep the colour of the Ha Dong silk dress there
I always love that colour of the dress, if not forever
Keep it for me, the poem of love for a white silk dress, from a poetic writer.
10.2 Cần Thiết Nguyên Sa Trần Bích Lan
Không có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học
Ai lau mắt cho em ngồi khóc
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa
Những lúc em cười trong đêm khuya
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mờ ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc...
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy, sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi về địa ngục...
10.2 Necessity by Nguyên Sa Trần Bích Lan
Translated into English by Hương Cau CaoTân
Without me who would walk you home after school
Who would write you letters so you can bring to classroom
Who would tenderly wipe your tears away
And who would take you out in those rainy days
And whenever you smile in those lovely nights so deep
Who would admire the lines of your white teeth
And who would think of your bright eyes as gleaming stars at play
And who would breathe to evaporate the faint dew away
Who would hold your hands so to bring red to your rosy cheeks
And who would lightly breathe clouds into your lovely hair so thick…
And without me whenever you cry in the future
The glint of autumn sadness in your eyes would become dimmer
Your hair would become longer as poems become sadder
Without me who would caress and fondle them as your lover
Without me who would know how to smile with the eyes
Who would listen to your stories of the autumn winds which fly
Who would hold your hands to lead on the coming spring
So as to hear the trembling veins on the branches which are budding
Without me if you happen to pass away somewhere
And God ask me why the sadness in your lovely hair
Why the bony hands, and the wasted eyes so lifeless
I would have to bow my head heading straight to Hell speechless…
- Từ khóa :
- Hương Cau Cao Tân chuyển ngữ