- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHIẾN TRANH, CHỈ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN

17 Tháng Hai 202311:10 CH(Xem: 7966)

vu- le minh phong

binh đao cũng t”-tranh Lê Minh Phong




thơ nguyễn thanh sơn     
CHIẾN TRANH,
CHỈ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN
  

 


EM NÓI EM CÒN YÊU ANH 

 

đôi môi em còn đỏ

em nói em yêu anh

lời yêu nghe rất nhỏ

rơi lạnh phía lưng đồi

 

anh, lại đây với em

ngồi đây với em

cười với nhau nhẹ hẫng

đôi bàn tay

 

ngày đã hết

và chiều sắp tắt

trăng rủ dài thêm những giọt trăng

 

ngồi đây với em

gần thêm chút nữa

sưởi ấm nhau bằng tiếng thở dài

 

ngồi lại với nhau

nhìn nhau

mà khóc thương những ngày xa cũ

 

đôi môi em còn đỏ

em nói : em còn yêu anh.

 

MÙA XUÂN RỚT HỘT 

 

Tiếng thơ ọp ẹp rền sông núi

Rớt xuống sông chìm một sớm mai

Đồi cao vừa rú thêm vài hột

Một dãy sơn hà vạt nắng phai

 

 

CHIẾN TRANH,
CHỈ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN 

 

Hai mươi bốn giờ qua

Lại hai mươi bốn giờ tới

Qua một năm rồi  một năm sẽ tới

Tiếng đại bác bên kia bờ đại dương vẫn liên tục dội về trong mỗi buổi sáng giấc mơ tôi

 

Trở lại khung trời cũ

Rẻ rúng tình

Dè bỉu từng con sâu cái kiến

Tất tần tật một kiếp nhân sinh

Có một thế giới ngầm rất ngầu, ai biết

 

Máu chảy thành sông , ngập cánh đồng

Lớp này ngả xuống lớp xông lên

Lao về phía theo tiếng còi xung trận

Nín thở qua sông

Cuộc chiến còn dài, bao lớp trẻ tinh hoa ngả xuống

Đi không về không , từng lát cắt

Đi cứ đi, ma người

Người và ma, một cõi

Thế giới hoà chung một luống cay

Đất nước của nhau một thời gắn bó

Chiến thắng, thất bại . Có nghĩa gì đâu

Máu con người rẻ rúng xiết bao

 

Chảo lửa

Tia chớp

Nhấn chìm đất nước của nhau

Năm ngàn người chết mỗi ngày

Mỗi mét đất là mỗi cối xay thịt

Thông tin nhẹ nhỏm như câu chuyện tầm phất tầm phơ

Tan tác như chim lìa tổ

Khét sâu lòng hận thù, chia rẽ lẫn nhau

Căm giận ‘đào đất đỏ đi”

Đất nước rộng mênh mông

Tham chi một rẻo đất

Chỉ còn lớp tàn dư , tro bụi.

 

****

 

Hát lên đi trên những xác người

Những dòng chữ mỏng manh, vô nghĩa

Nỗi đau này không một của riêng ai

Nghẽn lối, rẻ ngang, hốt hoảng

Râm ran chảy suốt một dòng sông

 

***

Rừng bạch dương

Cánh đồng hoa hướng dương

Cơn ác mộng

Hay chỉ là một giấc chiêm bao

Trăm năm một giấc ngủ dài

  

 NGUYỄN THANH SƠN

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 36666)
Những dòng sông lỡ thời Nước không bao giờ muốn chảy ? Ta nghịch ngợm rơi tùm xuống đáy Mới hiểu buồn tự cổ chí kim...
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38103)
trước mặt rừng kiệt lá sau lưng phố tạnh người trời xa mây quánh đặc đờ đẫn vạt chiều phai
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38482)
Em đang làm gì? Soi gương Soi gương tìm gì? Tìm em
28 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34013)
Đêm pơthi (*) mắt tượng tròn vo ngơ ngác ché chum nghiêng theo nhịp chiêng cồng âm u rừng già đau đáu rừng già rưng rưng gọi nhau về vòng tay xiết chặt
28 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 33878)
Buổi sáng mùa hạ những đốm trắng bên ngoài cửa kính sương bốc lên từ mặt hồ hay từ núi tỏa xuống em như một giọt sương rơi xuống chiếc hồ thăm thẳm quanh quẩn ngại đường sông
25 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34466)
nắng mùa hạ cây phượng hoa đỏ tràn không tìm đâu thấy lá lũ ve sầu núp trong tàng cây bóng cả ran mãi nhắc lũ học trò [nghỉ hè]
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34195)
mưa biệt giam những ngày đầu hạ nhớ nhũng cơn bão rớt đất cũ qua ba chục năm mưa giông vẫn tồn tại
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34852)
Làm sao để mỗi chữ trong thơ có thể trở thành một đơn vị nghệ thuật độc lập, có khả năng đứng vững như một người? Đó là một thách đố đối với những người sành chơi thơ, chơi chữ. Tạo được những câu thơ có thể đọc xuôi, đọc ngược, bỏ một số chữ đầu, cuối, mà vẫn là thơ...
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34670)
Môi mọng tím bầm những dấu răng da thịt ấy đã nhàu nhò một dạo những ghế nệm trong xe không bao giờ khai láo những bàn tay vò nát ngực căng đầy
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 37200)
mùa này sương muối nhiều mặt nước lặng buồn như nồi sa thạch hoàng hôn chớ dám mượn chỗ đặt lưng. chiều hình như hẹp lại.