- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHIẾN TRANH, CHỈ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN

17 Tháng Hai 202311:10 CH(Xem: 8111)

vu- le minh phong

binh đao cũng t”-tranh Lê Minh Phong




thơ nguyễn thanh sơn     
CHIẾN TRANH,
CHỈ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN
  

 


EM NÓI EM CÒN YÊU ANH 

 

đôi môi em còn đỏ

em nói em yêu anh

lời yêu nghe rất nhỏ

rơi lạnh phía lưng đồi

 

anh, lại đây với em

ngồi đây với em

cười với nhau nhẹ hẫng

đôi bàn tay

 

ngày đã hết

và chiều sắp tắt

trăng rủ dài thêm những giọt trăng

 

ngồi đây với em

gần thêm chút nữa

sưởi ấm nhau bằng tiếng thở dài

 

ngồi lại với nhau

nhìn nhau

mà khóc thương những ngày xa cũ

 

đôi môi em còn đỏ

em nói : em còn yêu anh.

 

MÙA XUÂN RỚT HỘT 

 

Tiếng thơ ọp ẹp rền sông núi

Rớt xuống sông chìm một sớm mai

Đồi cao vừa rú thêm vài hột

Một dãy sơn hà vạt nắng phai

 

 

CHIẾN TRANH,
CHỈ LÀ MỘT CÂU CHUYỆN 

 

Hai mươi bốn giờ qua

Lại hai mươi bốn giờ tới

Qua một năm rồi  một năm sẽ tới

Tiếng đại bác bên kia bờ đại dương vẫn liên tục dội về trong mỗi buổi sáng giấc mơ tôi

 

Trở lại khung trời cũ

Rẻ rúng tình

Dè bỉu từng con sâu cái kiến

Tất tần tật một kiếp nhân sinh

Có một thế giới ngầm rất ngầu, ai biết

 

Máu chảy thành sông , ngập cánh đồng

Lớp này ngả xuống lớp xông lên

Lao về phía theo tiếng còi xung trận

Nín thở qua sông

Cuộc chiến còn dài, bao lớp trẻ tinh hoa ngả xuống

Đi không về không , từng lát cắt

Đi cứ đi, ma người

Người và ma, một cõi

Thế giới hoà chung một luống cay

Đất nước của nhau một thời gắn bó

Chiến thắng, thất bại . Có nghĩa gì đâu

Máu con người rẻ rúng xiết bao

 

Chảo lửa

Tia chớp

Nhấn chìm đất nước của nhau

Năm ngàn người chết mỗi ngày

Mỗi mét đất là mỗi cối xay thịt

Thông tin nhẹ nhỏm như câu chuyện tầm phất tầm phơ

Tan tác như chim lìa tổ

Khét sâu lòng hận thù, chia rẽ lẫn nhau

Căm giận ‘đào đất đỏ đi”

Đất nước rộng mênh mông

Tham chi một rẻo đất

Chỉ còn lớp tàn dư , tro bụi.

 

****

 

Hát lên đi trên những xác người

Những dòng chữ mỏng manh, vô nghĩa

Nỗi đau này không một của riêng ai

Nghẽn lối, rẻ ngang, hốt hoảng

Râm ran chảy suốt một dòng sông

 

***

Rừng bạch dương

Cánh đồng hoa hướng dương

Cơn ác mộng

Hay chỉ là một giấc chiêm bao

Trăm năm một giấc ngủ dài

  

 NGUYỄN THANH SƠN

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 38576)
(đăng trong Hợp Lưu số 102 tháng 9&10-2008) Mùa đông theo những cơn mưa áp thấp nhiệt đới một ngày tháng chín xứ sở không có thu xứ sở nổi trôi theo điệu trống bập bùng của lũ trẻ
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 33513)
Anh ghi vội bài thơ cho em Bài thơ gởi vào vùng ảo Ở đó khi buồn đọc lại Không ai mang đến cuối đời
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 35208)
tôi thở và đi với bức mành đen phủ kín tròng mắt mọi mệnh lệnh đều được thi hành bằng sự chuẩn xác của loài dơi bay trong cơn bão giữa rừng sâu tiếp tục tiến tới trước dù chưa biết sẽ vùi xác ở đâu
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 31471)
Cuối năm thắp một ngọn đèn nhỏ Đếm thời gian trên đường chỉ tay Ngửa mặt đã ba mươi năm lẻ Lòng bạn lòng ta ai buồn hơn
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 33159)
phố ảo duới sương khuya khơi dậy đôi cánh ẩn mình gầy gió lao xao một đời vay mượn liều lĩnh trong cuộc chơi thiên diễn tác thành và hủy diệt
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 32644)
Thời gian chà xám mặt Bụi vàng son tơi tả Vĩnh viễn đứng như một tượng đài Tôi- góc phố Nơi thù tạc của những kẻ cuồng điên
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 33866)
Và buổi sáng lại gặp nhau trong gương nỗi nhớ thâm thấm lạnh của ngày tháng cũ Mùa xuân rơi nơi nào trong cơn mưa ngoài kia hả anh?
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 34636)
Sâu màu mắt làn quê không cửa Nhớ mưa nghe rớt giọng ru khàn Biệt là gió căng buồm níu trĩu Em vòng thon eo ếch thương khan
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 36298)
chúa nhật, bis ngày-thứ-tám ngày của những lứa đôi bị ném đá. nhưng họ vẫn yêu nhau (và,) yêu thêm cả những viên đá vấy máu, ấy.
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 35408)
Những cành khô vươn lên để thở Mùa sương giăng muộn phiền Giằng níu khoảng trống rỗng Trên mặt đất cầm lời tạnh bom và đạn súng Dấu chân sự sống Bật mầm rễ cỏ