Trần Quang Phong
NGƯỜI VỀ
Vạc nghiêng mỏ gắp trăng
Thỏ vểnh tai cỏ biếc
Những đốm lửa ấm áp
Đất lao xao lời nguyền
Người về cõng gió bấc thảo nguyên
rét mướt
bầy gà hoang thao thức
luống cày phận người vỡ bóng bình minh
ngọn lúa vàng thời gian óng ả
Đất chan hòa máu đỏ
Đất bao dung thịt xương
Người về tím chiều cánh diều châu thổ
chập chờn mái lá
những chú bê nấn ná vạt cỏ non
vườn cây xanh trần ai khát khao cánh chim tìm tổ
vọng tiếng cười đợi chờ son sắt nhân duyên
Đất từ bi mộc mạc
Đất chân chất yêu thương
dường như cánh sen rơi nước mắt
và mùa hạ đang nở nốt hồn nhiên
Người về…
vắt vẻo cành sương
những đứa con thủy chung của đất
Trần Quang Phong
NHỮNG ĐỒI CÁT QUÊ HƯƠNG
Những cội thùy dương rạo rực
Những cành mai bồn chồn
Thằng bé trần trụi lùa đàn bò mưu sinh như từ nguyên sơ
băng qua những lùm xương rồng gai sắc
vạt ma dương xơ xác
khoảng trắng ngủ mê
Người đàn bà tóc xõa đỉnh trắng đợi chờ như từ tiền kiếp
những con thuyền trở về
bên ngôi mộ cát
chân mây tím ngát
Gió hát qua những đồi cát
chập chùng
ảo giác
những hạt cát an nhiên
Thằng bé đã đi qua bao mùa trăng đỏ?
mùa trăng đỏ đói khát
như đàn kiến nhẫn nại những bước chân
Người đàn bà bao nhiêu lần chải tóc?
những sợi tóc kiên trì nối dài thời gian
khỏa lấp nước mắt
Gió vẫn hát qua những đồi cát tháng giêng
dâng hương tổ tiên
cúng dường nguồn cội
Bóng thằng bé lửng lơ xanh ngọn thùy dương
Bóng người đàn bà sóng xoãi cành mai vàng tịch mặc
Gió vẫn nắc nẻ cười qua những đồi cát quê hương…
TRẦN QUANG PHONG
- Từ khóa :
- TRẦN QUANG PHONG