RỒI THÁNG SÁU QUA ĐI
rồi thì tháng sáu cũng qua đi
tháng sáu với quán cà phê, đường phố bụi mù và những chuyến xe buýt anh nhẩn nha ngồi từ đầu bên đông đến đầu bên tây thành phố
trong triệu triệu gương mặt người, anh có tìm thấy em không?
rồi tháng sáu qua đi
ly cà phê thơm thơm ngón tay anh bối rối
chờ đan vào những ngón tay em mong mỏi
vẫn ngàn xa
xa quá
tháng sáu rồi qua đi
em hỏi anh sài gòn có gì vui không?
điều gì làm anh nhớ nhất?
là những chuyến xe sáng sáng chiều chiều đông nghịt
hay những chuyến xe trưa trưa vắng ngắt
anh bấm vào những con số
chờ bên kia không trung là một giọng cười em?
tháng sáu rồi qua đi
anh cũng vậy
cũng ra đi dù sài gòn vẫn giăng mưa chiều tháng sáu
chỉ mình em về lại
cây mận bên hiên nhà mùa này không có trái
vẫn dịu dàng ngan ngát một mùi hoa
tháng sáu sẽ đi qua
cũng như cơn mưa chiều nay rồi cũng tạnh
duy có một điều ở lại
là dấu chân anh ở một góc hồn em
Nguyễn Dạ Quỳnh
HÀNH GIANG NAM
(Viết khi đọc bài từ “Điệp Luyến Hoa” của Án Kỷ Đao)
hành Giang Nam - về nơi đâu
phù nhạn trầm ngư – không âm hao
trên sông có thấy hoàng hôn tỏa
khói sóng xưa chìm Hoàng hạc lâu
hành Giang Nam, ai hành Giang Nam
lối về cố xứ một ngàn năm
có em xỏa tóc buồn hiu quạnh
áo trắng tà bay mộng dưới trăng
hành Giang Nam, tìm người nơi đâu
em hoài sai trái để rồi đau
em hoài thắp nỗi buồn con gái
anh về rồi cũng một đời Ngâu
hành Giang Nam – mơ hoài trăm năm
so dây nghe một khúc dạ cầm
đoạn trường đau thắt câu lầm lỡ
ngậm buồn xin lỗi vậy, tri âm !
Nguyễn Dạ Quỳnh
NƠI KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG
chiếc khăn quàng màu xám
mềm như mây
chiều nơi đây không có tuyết
không có cả mùa đông để em quàng khăn kỷ niệm
chiếc khăn quàng năm xưa
những ngón tay nàng bân đan hoài không biết mỏi
những ngón tay em
quấn dòng tóc xanh cho một ngày tiễn biệt
rã rời đau ...
tờ thư xưa
nét chữ học trò nghiêng nghiêng tím biếc
ngây ngô buồn
tà trắng áo ngày thu
chiếc khăn quàng và tờ thư xưa
rồi cũng chìm vào muôn trùng biển sâu ký ức
xa xăm tình, xa ngút mắt thời gian ....
Nguyễn Dạ Quỳnh
TRẢ LẠI NỖI BUỒN CHO EM
có nỗi buồn nào riêng chỉ cho em
để giấc chiêm bao muộn màng níu lại
thức dậy nửa đêm gối mềm khắc khoải
bàn tay đâu rồi mỏi một bàn tay
có nỗi buồn em mang đi cho ai
để lại nơi đây một trời quạnh quẽ
con sóng xa khơi thuyền trôi bến lẻ
em ngồi một mình thương nỗi buồn ơi
không có nỗi buồn đêm chợt mồ côi
em lỡ mang cho làm sao lấy lại
ai mang một đời buồn em đi mãi
thôi trả dùm em
thôi trả lại em
NGUYỄN DẠ QUỲNH
- Từ khóa :
- NGUYỄN DẠ QUỲNH
Xin phép Nguyễn Dạ Quỳnh cho LMK tôi được "họa lại" bài thơ cuối. Cảm ơn Dạ Quỳnh nhiều.
Anh không trả được
Không có nỗi buồn nào chỉ riêng em
Khi chia tay anh cũng đầy nước mắt
Dù trên cao bầu trời ngày xanh ngắt
Phố đầy người anh tưởng chốn hoang vu !
Nỗi buồn nầy anh không chia cho ai
Cứ giữ kín, quí trân cho ngày gặp gỡ
Vì em - người anh thật lòng thương nhớ
Chỉ tại Ông Trời không kết tơ duyên !
Còn điều em cho, anh không trả được
Nước dưới sông kia không ngược về nguồn !
Nguyện cầu cho em gặp người tri kỉ
Hạnh phúc tràn đầy và yêu em hơn anh !
Lê Miên Khương 08/08/2019
lemienkhuong@yahoo.fr